Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Đào Nam Hòa - VIẾT CHO NGÀY FATHER'S DAY

16 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 101706)
Đào Nam Hòa - VIẾT CHO NGÀY FATHER'S DAY



Viết Cho Ngày Father's Day


happy_father_day-content


Quái lạ, chỉ đọc 10 phút là hoa cả mắt, lảo đảo (giống như viêm thần kinh tiền đình...) vậy mà ngồi viết cả giờ lại thấy... không sao cả, là sao trời?

Nhiều người điếc hoàn toàn mà vẫn sáng tác nhạc hay, còn tôi… đọc thì ít mà viết thì nhiều! Chỉ lúc này thôi nhá, lúc trước có biết viết gì đâu, còn sau này ra sao chưa biết!

Viết đến đây tôi quên mất cái đề tài vừa nghĩ cho ngày Father's Day, hay mình bệnh Alzheime chăng, không 100%, vì nếu Azlheime làm sao viết đúng chính tả chữ đó. Thôi thì đụng đâu viết đó, cứ tưởng tưọng như trên bàn đại tiệc, đụng gì là quất vô bụng thôi.

Tôi nghĩ đến ba tôi mà thương ổng quá chừng, ngoài 80 mà phải sống cô đơn mặc dù không đói nghèo. Về già cái người ta sợ nhất là cô đơn và đói nghèo.

Những tháng ngày cuối của ông cụ, ông ở một mình trong Trại dưỡng lão, việc duy nhất có ý nghĩa với ông là trông chờ con cháu vào thăm dù vài ba phút, lúc đó tôi thương ông không bằng bây giờ! Không hiểu sao lúc này tôi can đảm và nghị lực vô bờ... bến. Tôi có thể nói tất cả những gì mà ngày trước không nói hay không dám nói và nói với tất cả lòng thành.

Năm ngoái đám giỗ ông cụ, tôi làm 1 bài thơ dài, khuya quá, lúi húi sao quên không save vào máy, ngày hôm sau không làm sao viết lại được, chỉ còn nhớ mang máng:

Rồi mỗi chiều khi muôn chim về tổ
Ba nặn dần từng giờ phút ngược trôi
Những phút giây thật xa xỉ vô cùng
Khi sự sống lét leo đèn dầu cạn…



Chiều Đông khóc dâng hương Ba Mẹ
Cũng là con khóc để cho con
Sao kiếp trần gian Bèo - Bọt- Khổ
Ngàn năm mây trắng vẫn còn bay
 
Kính dâng Ba Mẹ và xin lỗi Ba Mẹ, ai con cũng có thể viết cho họ đ
ược, viết thư tình, viết công văn, viết thơ tán gái, viết... tùm lum, mà chả mấy khi viết được giòng nào cho Ba Mẹ. Ngày giỗ cũng chỉ vài câu thơ ngắn là cùng. Bây giờ con cũng có con, nó cũng đâu có viết được câu nào cho con, mặc dù có khi hai cha con nói chuyện hay tranh luận rất lâu...

Tới đây nếu bạn thấy đủ cho ngày Father's Day, xin cứ dừng lại, còn tôi xin phép gõ chút xíu nữa...

Mẹ tôi cũng ngoài 80, mới mất. Tôi không biết ông bà có cảm thấy mình có 1 cái thật quý, quý vô cùng mà không biết.

Tới năm tôi 40 tuổi, lần đầu tiên tôi biết thế nào là... bệnh. Buổi sáng hôm ấy, đang ăn sáng cùng vài người bạn trong cơ quan, tự nhiên tôi cảm thấy đau bên hạ sườn phải, mỗi lúc một tăng dần, vào làm tới 10 giờ chịu hết nổi, một đồng nghiệp gái vạch áo rồi cạo gió cho tôi, và cho uống 2 viên Paracetamon, nhưng chả nhằm nhò gì. Tới 11 giờ, đau quá, tôi phải nhờ người chở vào Bệnh viện phòng cấp cứu, nằm ở Phòng cấp cứu mấy tiếng thấy có ai nói năng gì đâu, tôi đau muốn ngất. Mãi đầu giờ chiều, Bác Sĩ và Y Tá mới làm việc, bà Bác Sĩ đến hỏi vài câu, đau ra sao, có sốt không, đau bao lâu rồi… rồi vạch mắt tôi ra và nói:
- Mắt và da không thấy vàng.
Rồi bà cho Y Tá đẩy tôi vào phòng siêu âm. Cầm cái cây có cái đầu to đùng, bà rà đi rà lại rồi phán:
- Viêm túi mật.
Tôi hỏi:
- Viêm túi mật mà sao em thấy đau dữ quá, có phải ung thư không chị?
Bà hỏi lại tôi:
- Tôi là Bác Sĩ hay em là Bác Sĩ?

Sau đó tôi được chích thuốc giảm đau. Một chút thì cơn đau giảm nhiều. Bà cho toa ra ngoài mua uống 3 ngày, rồi cho tôi xuất viện. Sau này, qua Mỹ tôi mới thấy nước Việt Nam mình nghèo thiệt! Ở Mỹ ít nhất với bệnh vậy cũng phải thử máu và rất nhiều xét nghiệm khác...

Sau lần vào bệnh viện đó, tôi mới cảm nhận được cái mà trước kia mình có mà không bao giờ để ý, mà thứ đó lại vô cùng quý giá: SỨC KHOẺ.

Tôi còn nhớ, những năm tôi khoảng 20 tới... 35, tôi có thể làm việc chỉ trừ lúc ngủ, có thể ngồi học hằng tháng dưới ngọn đèn nhỏ, cho tới khi gà gáy mới biết là sáng; có thể một mình tháo nguyên 100% chiếc xe Honda, rồi đem cái máy ra tiệm ép “dên”, rồi về lắp lại trong ngày; có thể 1 mình leo lên nóc nhà gác 2 tầng cao hơn 7 mét, nạy mấy tấm tôn lủng, rồi 1 mình dùng dây kéo mấy tấm tôn mới lên lợp lại, việc này ít nhất là 2 người mới có thể làm được.

Nãy giờ bạn đọc có thể thắc mắc tại sao làm những việc vậy không có anh em bà con giúp sao, tôi chỉ nói gọn, chứ nói đủ thì cả trăm trang nữa... là sau 30.4.75, nhà tôi mười hai anh em, tản đi mỗi người một phương kiếm sống. Sau khi tất cả tài sản lớn nhỏ trong nhà đã bán sạch chỉ còn 4 bức tường và mái tôn, chỉ một mình tôi ở lại căn nhà đó mà thôi.

Mười lăm năm sau, tôi đã thành triệu phú, không nổ 1 chút xíu nào, mua được nhà lầu, xe hơi riêng và cưới vợ sau 11 năm... hẹn hò.

Trở lại, chứ không thì tôi lại lan man sang không biết bao chuyện khác,...

Tôi nghĩ có những người cả đời chả bao giờ biết bệnh tật là gì, cứ từ từ khô dần rồi... rụng như chiếc lá. Như vậy cũng... hơi chán vì họ không biết mình đang sở hữu cái quý giá nhất, người ta chỉ biết mình có sau khi đã mất!

Thằng bạn tôi nó cự liền:
- Vậy chiếc Lexus đậu ngoài kia mày thấy có không?
- Bây giờ mày đang hỏi câu đó thì tao cảm thấy có, chứ đi làm về, đậu xe ngoài, vào nhà là tao không cần nhớ là mình đang có cái xe.

Thằng bạn tôi lâu lắm mới thấy nó khôi hài một câu:
- Chắc thỉnh thoảng tao phải hỏi mày xem mày có... vợ chưa?

Cái này thì không phải thằng bạn tôi hỏi nữa, mà tôi... tự hỏi tôi, vậy khi mình biết mình bệnh thì còn cái gì khác để quý ngoài sức khoẻ?
Có chứ, cái quý là biết mình còn đi lại, ăn uống, và… gõ computer .

Giả sử, nếu chỉ nằm một chỗ thì lấy gì quý. Vẫn có chứ, vẫn còn biết đang sống ngay cả khi hấp hối vẫn biết sẽ có người đưa mình ra ngoài bãi vắng mà ở đó "chỉ có loài chim thôi " (lời trong bài “Cho Một Người Nằm Xuống”của TCS)


Ông Du Tử Lê viết bài "Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển", (mấy chục năm rồi mà ổng vẫn còn... chưa chết, cứ viết tiếp) tôi chắc rằng chả có ai sẽ thủy táng ổng cả, ổng viết cho bạn đọc... buồn chơi thôi và đó cũng là niềm vui của ông.

Tôi thì không mộng ảo gì cao xa, chỉ gõ vài ba chữ rồi post lên cho bạn đọc, buồn vui gì cũng được, nhưng cái mà tôi vui nhất, không giống như Ông Du Tử Lê, vì hồi ổng làm thơ viết sách, lo thấy mẹ, lo đem đi giao nhà xuất bản in ấn, lo lời lỗ... chứ còn tôi thì có viết 100 tác phẩm cũng chẳng phải lo mất xu nào.

Đào Nam Hòa

CHS NQ BH, Khóa 11

07 Tháng Giêng 2010(Xem: 71352)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75953)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74092)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75153)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 32524)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76843)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74418)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 59785)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74233)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 77197)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83395)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 84480)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82682)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 86361)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 92247)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 88566)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82563)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82594)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63160)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63738)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81072)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82370)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83609)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 84700)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100174)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93873)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63598)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79787)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi