Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thơ Nguyễn Xuân Hoàng - THƠ NGUYỄN XUÂN HOÀNG NHỮNG NĂM 60

15 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 44243)
Thơ Nguyễn Xuân Hoàng - THƠ NGUYỄN XUÂN HOÀNG NHỮNG NĂM 60

Thơ Nguyễn Xuân Hoàng những năm 60

 


Mang mang

NXH-MangMang-mh NXH-MangMang-tho

bản chép tay: Luna – minh họa: Luna

Từ xa phố chợ đến giờ
Chân quen bỏ lệ gõ bờ lộ quen
Hoang vu chín đến độ thèm
Lạnh tàn nhẫn rót vào đêm lên đường
Mù sương phố núi mù sương
Nhịp buồn hút gió hồn nương núi rừng
Chuyện linh hồn với bản thân
Bàn tay thượng đế mộ phần chiêm bao
Đồi thông xanh tóc nghẹn ngào
Ngập ngừng lạnh xuống từ bao lâu rồi
Và tôi còn chỉ mình tôi
Mây bay đầu núi kéo trời lên xa
Bàn tay thoáng nổi da gà
Thấm sâu lòng đất nhà ga luân hồi

Bài luận làm tại nhà

NXH-BaiLuan-mh NXH-BaiLuan-tho

bản chép tay: Luna – minh họa: Luna

I – Nhập đề

Tôi bước vào đời như loài thảo mộc
Rồi bỗng lớn lên như lũ thú rừng
Xương thịt mẹ cha cho cùng tiếng khóc
Anh em mỗi người tặng chút yêu thương

II – Thân bài

Năm lên bảy tuổi theo lời mẹ dạy
Tôi làm học trò mắt sáng môi tươi
Đường làng phân trâu ngái mùi cỏ dại
Sáng sớm đến trường ngồi đó nghỉ ngơi

Bạn bè chưa thân bài cho chưa thuộc
Mùa thu chưa qua lá vàng chưa rơi
Thầy giáo bỗng buồn tay vê điếu thuốc
Khói cùng vô tình hết vẻ thảnh thơi

Cha đó mắt buồn sầu như biển cả
Và mẹ già nua tóc đã rối bời
Tiếng súng đầu làng mỗi ngày một quá
Sông cũng hững hờ rút cạn niềm vui

III – Kết luận

Mùa thu đi qua mùa thu trở lại
Tôi chợt thấy mình tuổi sắp ba mươi
Sáng sáng dừng chân nhìn quanh lớp học
Nhìn lại đời mình buồn đến thế ư?

Làm quen

NXH-LamQuen-mh NXH-LamQuen-tho

bản chép tay: Luna – minh họa: Luna

Ngựa phi nước đại một hồi
Bỏ lại đàng sau khu rừng xanh
Khu rừng xanh khu rừng xanh khu rừng xanh
Và những suối sâu, những đồi cao, những truông dài
Trời thì đang mưa mau

Chim bay mù khơi trên cao một vùng
Ngó xuống phía dưới rừng xanh chập chùng
Những suối xanh, những đèo cong, những truông mờ
Những thôn xóm, những ruộng đồng
Trời thì đang bâng khuâng

Tôi dong chơi tự do một thời
Ngoảnh lại đàng sau giật mình sợ hãi
Những dại những khờ những lầm những lỡ
Những suối sâu xanh những đèo cao cong những truông dài mờ
Trời thì đang mông mênh

Ôi ngựa phi nước đại một hồi bỗng quị chân
Ôi chim bay mù khơi bỗng gãy cánh
Ôi tôi người xa lạ bỗng quen em

Một mình

NXH-MotMinh-mh NXH-MotMinh-tho

bản chép tay: Luna – minh họa: Luna

Anh ngồi hoang vu trên căn gác đầy cô độc
Trắng chiều nhớ em vậy mà em có biết không?
Anh ngửa tay xin sa mạc cho lòng
Và đau đớn cho cuộc đời mới lớn
Mắt hiu hắt vì chứa đầy mộng tưởng
Hồn u hoài nên khát gió trùng dương
Đôi chân non thèm sương nắng dặm trường
Từng khắc khoải gọi nhau về dan díu
Cay đắng vậy làm sao mà em hiểu
Phải không em, em gái của đời anh?
Áo tím đơn sơ lạc nẻo thị thành
Tim non dại nào mà nhiều đau khổ
Anh ngỡ ngàng nghe ngày xưa hội ngộ
Tiếng em cười theo đuổi mãi hồn anh
Tiếng em cười ôi quên làm sao đành
Em ơi em có nghe chiều úa héo
Anh ngồi cô liêu trong tay đời lạnh lẽo
Nghe tiếng em về ray rứt vô biên
Từng bước êm êm xâu xé nỗi niềm
Làm gợi nhớ những ngày vui chưa trọn
Từng bước êm êm như thân đời đang lớn
Níu anh về kỷ niệm những ngày xưa
Hai đứa yêu nhau có hẹn bao giờ
Sao chua xót cứ làm mình nên tội
Từng bước êm êm đủ làm chiều hấp hối
Từng bước êm êm đủ anh khóc một mình

Em ơi em sao mà buồn mông mênh!

Niềm yên lặng của biển

NXH-NiemYenLangCB-mh NXH-NiemYenLangCB-tho

bản chép tay: Nguyễn Xuân Hoàng – minh họa: Nguyễn Xuân Hoàng

Đừng nói gì với mặt trời
Nghe không?
Mặt trời cao mặt trời không nghe tới đâu

Đừng nói gì với núi non
Nghe không?
Núi non xa vời núi non không trông thấy đâu

Đừng nói gì với mây gió
Nghe không?
Mây gió cứ bay hoài mây gió nào biết đâu

Đừng nói gì với đất cát
Nghe không?
Đất cát cũng đau đớn như ta đất cát không trả lời đâu

Đừng nói gì với cỏ cây
Nghe không?
Cỏ cây cũng sống cũng lớn cũng chết cỏ cây không hiểu gì đâu

Đừng nói gì với ai hết
Nghe không?
Cũng đừng nói gì với chính mình nữa
Nghe không? Nghe không? Nghe không?
Hãy im lặng như biển
Biển có nói gì đâu
Nhưng biển nghe hết, thấy hết, hiểu hết, biết hết
Nghe không?
Nghe không?

Nói thầm với một người

NXH-NoiTham-mh NXH-NoiTham-tho

bản chép tay: Luna – minh họa: Luna

Lời của thác

 

Khi hai bàn tay anh tràn đầy kỷ niệm với những nét gian khổ vẽ hằn đời anh hạnh phúc thì buồn chảy dài từng sợi nhỏ qua kẽ hở của mười ngón dại khờ, vậy mà em có biết không em?

Con hạc trắng đã bay xa bỏ lại hồ gương xanh nỗi ăn năn cũng đến quấy rầy niềm hối tiêc – có thể anh không còn ngồi đây làm loài sứa biển phơi thây trên cát bỏng nghe thân thể mình tan từng giọt nhỏ – thôi còn đó cánh tay dài tủi hỗ chưa một lần gói em và nụ hôn này héo hon chưa một lần vồn vã.

Liệu ngày nào chạm tay nhau trên đường phố hẹp màu mắt em mang có sẫm tháng năm dài tôi sẽ bỏ lại sau hành lý một người và xin đừng ai hỏi tại sao khu rừng hoang vu quá đỗi vậy.

Chẳng còn gì nữa phải không em – khi tình yêu quay lưng quả bóng đỏ đứt dây bay lên trời, tóc mun dài sợi nhỏ là mắt em soi vào hồn tôi xui hai đứa mình chia tay – vậy là khu rừng hoang sương mù vừa đánh mất con chim vành khuyên bé bỏng để bây giờ nằm nghe thác đá reo hoài khúc hát ăn năn.

Bài giã biệt

 

Dalat mưa hoài nên Dalat buồn
Con đường thì dài nên con đường bị thương
Tôi ôm mối sầu hai vòng tay rỗng
Máu ở tâm hồn cũng xối xả tuôn

Tiếng trống trường đầy ly rượu đầy
Khói thuốc lên mờ đôi mắt cay
Em là thần tượng vừa sụp đổ
Bỏ lại lòng anh những dửng dưng

Thôi còn gì đâu cầm lấy tay tôi
Thôi còn gì đâu cầm lấy hồn tôi
Này đây những lời đau thương thứ nhất
Chia nhau mỗi người làm vốn sinh nhai

Nụ hôn

NXH-NuHon-mh NXH-NuHon-tho1 NXH-NuHon-tho2

bản chép tay: Luna – minh họa: Luna

Hãy cho anh biết em muốn gì
có phải những cụm mây trắng trôi trên trời mà em thường nhắc?
có phải con đường hoa hồng mà mỗi chiều chúng mình vẫn đi qua?
có phải nụ cười mà anh đã cho em lần đầu?
hay những lời kỳ lạ mà anh đã gửi trong lá thư tình thứ nhất?
anh sẽ tặng em.

Hãy nhìn thẳng mắt anh và đừng lắc đầu như thế
nói cho anh biết em cần gì
vụng nước có sâu anh sẽ đứng ở giữa
vai anh làm cầu cho em bước qua
đời có ghét em anh sẽ chia ra một nửa
hai đứa mình cầm tay lướt qua
trời có mưa to em cứ yên tâm ngồi trong nhà
anh sẽ một mình ướt xối tới thăm em
anh còn giúp em gì được nữa không em?
em chớ cười anh hoài như thế

Dù mái tóc anh có những sợi trắng rất sầu
khi anh chưa đầy ba mươi tuổi.
anh cũng sẽ tặng em những mùa xuân còn lại
hôm nay đã là một chin sáu năm
chúng mình còn có thể sống thêm năm mươi năm nữa
năm mươi năm năm mươi mùa xuân
anh sẽ tặng em năm mươi triệu lần
bởi em vẫn lắc đầu chối mãi những gì anh tưởng mình sẽ có
nên anh rất ngại ngùng
khi phải đem tặng em những đêm dài không ngủ của quê hương mình
những đêm dài sặc sụa chiến tranh
ở đó súng nổ trong lòng mỗi người
súng nổ âm vang trong từng cơn mộng mị
súng nổ liên miên nên anh không làm sao có thể nghĩ
ngoài ra còn có em.

Em nhớ chăng hồi chúng mình mới quen nhau
bữa nói chuyện lần đầu chìm trong tiếng súng
anh làm bộ không biết cầm lấy tay em
lời thú chưa trao tình yêu đã nhận
nhưng mỗi đêm tiếng súng cứ làm anh thức giấc
và tự hỏi thầm
liệu chúng mình đã thật thương nhau chăng?

Dẫu sao anh cũng sẽ tặng em
như Trần Dạ Từ đã tặng cho người yêu
tiếng plastic nổ ở một khu phố nào đó
cùng với tiếng khóc của một bà mẹ vô danh
và những giọt máu chảy ròng xuống một ống cống dẫn nước của thành phố.

Anh cũng sẽ tặng em những cánh tay đã rời khỏi thân
những con mắt đã lọt khỏi tròng
những xác chết không tên không tuổi
đã ngã xuống cho chúng mình sống
và sau cùng là nỗi hôi tanh của chúng ta.

Còn tiếng nổ của những quả bích kích pháo
nổ từng giây trong đầu anh và em
nổ từng giây trong thớ thịt trong trái tim
trong xương máu trong cuộc đời đau đớn
anh sẽ tặng hết cho em.

Anh cũng sẽ tặng em những nón sắt và những lưỡi lê cận chiến
những ngôi nhà cháy nát vì bom
những ruộng những nương lúa gục tre còm
những dòng lệ khô đem buồn lên mắt
những chua xót tù đày
những đớn đau dằn vật
và nhục nhằn của kẻ đầu thai.

Và sau hết còn lại những cuộn dây kẽm gai
anh xin tặng em bằng cách quấn em vào đó
kèm với nụ hôn cuối cùng này
nghe em?

Trẻ con thời chiến tranh

NXH-TreCon-mh NXH-TreCon-tho1 NXH-TreCon-tho2

bản chép tay: Luna – minh họa: Luna

1. Chào đời

Như vậy đó bọn mình vào đời
Trước mặt sau lưng đầy tiếng nổ
Như vậy đó bọn mình ra đời
Nụ hôn đầu ướt dòng lệ nhỏ
Như vậy đó bọn mình hết đời
Vùng biển mặn một lần thêm nữa
Như vậy đó bọn mình học cười
Máu và xương cùng lời than thở

2. Làm quen

Khi lủi vào hồn em
Như một loài thú rừng
Tôi mang cùm kỷ niệm
Làm tên tù chung thân
Khi lủi vào hồn em
Tôi lạc loài trong đó (bis)
Mắt hằn sâu cô đơn
Tóc dài đồi than thở
Khi lủi vào hồn em
Sao nghe buồn quá chừng
Mưa dầm chiều thứ bảy
Biết mình đau đớn hơn

3. Blue bird

Khi bước vào phòng sách vở tôi còn bày la liệt trên giường. BB với mái tóc vàng chiếc môi dưới trễ ra và nụ cười hé mở
Còn em
Em có cười đâu
Chiếc áo dài màu đen sweater màu trắng
Và dòng lệ khô trên mi mắt
Khi em bước vào phòng tôi
Với tấm thân gầy như nhánh củi khô
Mái tóc đen và khuôn mặt xanh
Còn đó chiếc cổ cao như một loài vịt trời. Dalat đang mùa mưa
Khi em bước vào đời tôi
Tháng năm cũng chạy dài trong nỗi nhìn bệnh tật
Và đôi mắt trũng sâu
Khi em bước vào mang theo sương mù và gió lốc
Và chua xót bệnh tật đớn đau tủi cực của kiếp người
Chiếc ngực nhỏ lạnh lùng như bãi tha ma
Và mười ngón xương tay làm bằng gỗ mục
Thị trường của sự tàn tạ, phải không em?
Khi em bước vào hồn tôi
Với tấm thân gầy gò với mái tóc đen khuôn mặt xanh
Với chiếc cổ cao lênh đênh với dòng lệ rẫy khô đôi mắt trũng sâu
Với mười ngón tay củi mục rét buốt lạnh lùng
Tôi bỗng bốc cháy như một que diêm