Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn thị Thêm - BỐ TÔI

12 Tháng Sáu 20229:21 CH(Xem: 4851)
Nguyễn thị Thêm - BỐ TÔI
Bố Tôi tựa

 

Gia đình tôi nghèo lắm, cả mấy mạng người sống trong một ngôi nhà lụp xụp ven sông của khu Khánh Hội. Căn nhà tranh, vách che chắn bằng những là dừa nước đan lại với nhau. Trong nhà một cái giường dùng cho cả gia đình, một cái bàn nhỏ để bình trà và vài cái cốc uống nước cùng cái tẩu thuốc lào của bố. Kế đó là cái chạn cũ kỹ, cái bếp có ba ông táo ngồi châu mặt với nhau buồn vì đã lâu không thấy sơn hào hải vị. Trên cái dĩa đã mẻ miệng, một nải chuối nho nhỏ với ba cây nhang đã tàn cắm trên một cái lon sữa bò. Cả gian nhà trông tội nghiệp như lời khấn nguyện thật thà của người đàn bà chủ nhân gian bếp. “Xin cho con hôm nay bán đắt để mau hết nồi bánh canh.”

Cũng may nền nhà được tráng xi măng, nên chị em tôi cũng có nơi để ngủ. Đây là căn nhà bố tôi mua lại của một ông cụ lượm ve chai trong xóm. Khi ông mất, con ông cụ bán rẻ lại lúc bố con tôi trôi dạt về nơi này. Đất Sài Gòn là nơi quy tụ người tứ xứ, một chái nhà tranh cũng đắt đỏ với những kẻ tha hương. Bố mẹ tôi đã vét đến đồng xu cuối cùng mang theo để trả lần đầu và liên tục 3 năm trả dần mới có được căn nhà chính thức của mình. Bố mẹ tôi thường nói: ‘Người Sài Gòn tốt bụng, không nơi nào con người có tấm lòng hào phóng như dân Sài Gòn”

 

Bố tôi làm nghề dân biểu (Bố hay đùa như thế mỗi khi có ai hỏi đến nghề nghiệp của mình) Xe xích lô cũng thuê để chạy nên tiền kiếm được phải trả cho chủ xe theo quy định. Lúc đầu, bố tôi chạy từ sáng đến tối mà không có khách. Tiền nộp cho chủ xong chẳng còn lại được bao nhiêu. Dần dần ở lâu quen biết, bà con nghèo ở khu Khánh Hội thương nên mỗi khi đi chợ đều gọi bố tôi. Bố thật thà lại giá cả phải chăng nên lâu dần thành những mối quen. Sáng bố chở bạn hàng ra chợ Cầu Ông Lãnh, chợ Cầu Muối rồi ghé rước về. Ngặt nỗi Cầu Ông Lãnh con dốc thật cao, lần nào bố tôi cũng đẩy hết sức lực, mồ hôi ướt đầm cả lưng áo mới lên tới đỉnh cầu. Xong ngồi kéo thắng để chạy xuống dốc. Vì vậy lưng bố tôi đau thường xuyên, bệnh nghề nghiệp cứ hành hạ bố tôi ngày này qua ngày khác.

Buổi sáng khi bố tôi đẩy xe ra khỏi nhà là mẹ tôi đã nấu gần xong nồi bánh canh bán rong trong xóm. Dân lao động nghèo nên chẳng cần thịt, tôm nhiều cho lắm, chỉ phiên phiến cho có để thêm vị ngọt. Bánh canh nóng, tí hành ngò, tiêu ớt điểm tô lên trên. Điểm tâm buổi sáng giá rẻ, ấm lòng để cật lực một ngày lao động. Kẽo kẹt vòng vòng trong xóm cho hết nồi bánh canh là mẹ đi về. Trên đường về nhà, mẹ ghé chợ trong xóm (không biết chợ thành hình từ lúc nào mà bán từ sáng tới tối) mẹ mua ít thức ăn về nhà cơm nước. Bố chạy hết các mối buổi sáng ghé về nhà lua ba hột cơm rồi chở mẹ đi chợ. Buổi chiều, mẹ lại ra ngồi ở cái chợ xóm nghèo đó bán cóc, ổi, mía ghim.

Có lẽ không ai ở Sài Gòn lại không biết quận tư với khu Khánh Hội. Một địa danh thật nghèo có lịch sử lâu đời. Nơi đây có cây cầu Khánh Hội còn được gọi là Cầu Cống với Bến Chương Dương nơi tàu ngoại quốc ra vào sầm uất. Ngoài ra còn có cầu Ông Lãnh và cầu Calmette cũng đi về khu Khánh Hội.  Khánh Hội nổi danh là nơi có nhiều tay anh chị hùng cứ, băng nhóm du đãng khiến người ta sợ lẫn khâm phục vì có nghĩa có tình, cái tình nghĩa lạ kỳ của những anh hùng Lương Sơn Bạc. Một số tài tử, nhà văn nổi tiếng cũng xuất thân từ nơi này. Có lẽ những phức tạp của khu Khánh Hội là nguồn cảm xúc của những tâm hồn nghệ sĩ.

Nhà tôi ở trong hẻm Hãng Phân nằm trong khu Khánh Hội. Cái xóm nghèo đông đúc và chật chội nhưng đầy tình người. Đi qua khỏi cư xá Vĩnh Hội, nằm bên trái ngôi chùa (nơi trú ẩn tạm dung của khách lạ bốn phương) là con đường nhỏ thành hình bằng những tấm xi măng nối tiếp nhau là đi vào xóm của tôi. Cái xóm nghèo đủ thành phần Bắc, Nam Trung quy tụ trên bờ con sông Sài Gòn của khu Khánh Hội. Họ làm đủ nghề tay chân để mưu sinh: khuân vác bến cảng, công nhân hãng Ba Son, công nhân hãng thuốc Tây, chạy xe ba gác, xe xích lô, khuân vác mướn và còn có những tay anh chị bụi đời.

Những căn nhà tạm thời cứ mọc ra một cách tự nhiên và bám trụ luôn ở đây. Phía sau nhà là rạch nước dẫn đến từ con sông Sài Gòn. Nước ở dưới đục ngầu, rác trôi lềnh bềnh hôi hám. Dòng nước tù túng như đám dân đen thiếu khí trời thiếu đất sống. Mỗi nhà đóng cọc bên dưới và làm một cái sàn dùng để tắm giặt và …đi cầu, nhất cử lưỡng tiện. Cứ thế, sau khi giải quyết vấn đề quan trọng nhất nhì của con người, cứ việc xối vài gáo nước là cái nợ đời từ từ trôi đi và ghé nơi đâu không ai cần biết.

Nơi mà cả xóm được chính thức được sử dụng để giải quyết bầu tâm sự, là một cái nhà cầu công cộng xa cuối con đường hẻm mà dân chúng gọi là Cầu Tũm. Đó là một cái ao nuôi cá tra của một gia đình nào đó không rõ. Một dãy nhà cầu dài, không phân biệt dành cho Nam hay Nữ. Ai tới trước cứ việc vào. Bước vào cầu tũm phải đi qua một cây cầu dài được hình thành bằng ba đoạn cây tròn tròn ghép lại. Mùa hè thì khô ráo, nhưng mùa mưa trơn trợt bởi đây là khu đất thấp trồng hoa màu bỏ mối cho chợ. Trước mỗi ngăn nhà cầu là một tấm ván đóng lưng chừng để người bên ngoài không thể nhìn thấy phần dưới, nhưng người nào ngồi ở trong ấy thì người bên ngoài rõ mặt mười mươi.

Ai mới đi lần đầu thì ngượng lắm, nhưng mãi rồi quen. Đành thôi, dân xóm nghèo lao động mọi việc đều được chấp nhận một cách vô tư lẫn hài hước. Thực ra đi cầu cá cũng có cái vui của cầu cá. Bọn trai gái rủ vài đứa đi chung, thế là vừa ngồi râm ran tâm sự chẳng buồn để ý tới tiếng rơi của mồi và tiếng đớp của những con cá háo ăn. Chuyện đời cũng có những điều nghịch lý vì nơi đây cũng là nơi hò hẹn tâm sự của biết bao cặp trai gái yêu nhau. Cha mẹ cấm giao du trai gái nhưng không thể cấm cái mục đi cầu. Thế là nhìn nhau mãi cũng quen, gặp nhau nói chuyện hoài nên xa nhau thì nhớ. Tình yêu vụng trộm thăng hoa đã tặng cho thế gian những đứa con sinh ra bất đắc dĩ, cùng tiếp nối kiếp nghèo của những người lao động chân tay vất vả.

Bố mẹ tôi bỏ xứ tha phương cầu thực với mơ ước một ngày con cái đổi đời thoát kiếp khuân vác, đạp xe xích lô hay bán hàng rong. Trong nhà ngoài chị cả, tôi là con trai lớn phải cố gắng học hành và giúp các em tôi tiếp nối. Tôi đi học với chiếc xe đạp đã cũ nay tuột sên mai xẹp lốp. Đoạn đường đi về qua dốc cầu Ông Lãnh chỉ đẩy lên chứ không dám đạp vì sợ đứt sên, tuột con chó. Rạp hát Nam Tiến chiếu phim cao bồi bắn đùng đùng tôi nghe mê lắm nhưng chưa một lần đến xem. Con nhà nghèo cúi mặt để lượm chữ nghĩa nhét đầy sách vở. Cũng may Saigon dễ thương không câu nệ hay kỳ thị xuất xứ. Ở phương nào không biết, đến đây sống ở đây là thành dân Sài Gòn.

Sài Gòn đẹp như một cô gái điệu đà sang trọng. Sài Gòn khí phách, ngang tàng của những tay anh chị bắt chước anh hùng Lương Sơn Bạc. Sài Gòn cũng là nơi cho tao nhân mặc khách tô điểm cho đời những áng văn kiệt tác, những bản nhạc để đời. Sài Gòn sáng trưng đèn điện và cũng lờ mờ lung linh mờ ảo cho những cô thiếu nữ cất tiếng oanh ca. Sài Gòn cao ngất nhà lầu với những người giàu có nhất nhưng Sài Gòn cũng là nơi dung thân cho những con người nghèo khổ khốn cùng chen chúc nơi đây. Ai cũng là dân Sài Gòn và được hít thở không khí vừa hổn độn vừa tự do thân thiết. Chúng tôi bây giờ là dân Sài Gòn thứ thiệt, từ cách nghĩ, cách sống và hình như tiếng nói cũng pha đớt đớt dễ thương của người Sài Gòn.

Một ngày, trên đường về với một chiếc xe đầy hàng hóa, khi xuống dốc Cầu Ông Lãnh bố tôi bị tai nạn. Cả người bố và xe lật nhào khi bánh xe bị bể. Hàng hóa lăn long lóc và bố tôi bị thương.  Một chân bị gãy thêm những cơn đau lưng từ trước khiến ông phải nằm nhà không thể đạp xe kiếm tiền. Từ ngày ấy bố tôi đổi tính. Ông lầm lì, cộc cằn và nghiện rượu.

Quán cà phê đầu ngõ là nơi bố tôi ngồi gần như thường trực. Buổi sáng cà phê, thêm vài ly đế. Bố về nhà ngả lưng ngủ một giấc trưa. Thức dậy là kêu em tôi ra quán mua cà phê. Ly cà phê đen được đun bằng cái ấm như kho, trong đó có cái vợt đen thùi lùi dùng từ ngày này qua tháng khác. Ly cà phê đánh thức những dây thần kinh còn mê ngủ của bố để bố có dịp gắt gỏng mẹ về từng câu nói, cái nhìn hay thức ăn quá đạm bạc. Nói chán ông lê đôi dép, mặt mày cáu gắt, mặc quần đùi ra quán để làm cử rượu chiều. Quán cứ bán ghi sổ nợ, bố cứ mua và tiền mẹ tôi phải trả.

Mẹ tôi bận bịu và vất vả kiếm tiền thế nào dường như ông không cần biết. Chỉ cần buổi tối về nhà có tí đồ nhắm để ông ngồi đối ẩm với xị rượu để quên đời tha hương. Sài Gòn vẫn là nơi ông chọn dừng chân là đúng nhất, bởi chẳng ai dòm ngó hay can thiệp chuyện riêng tư. Không giống như quê ông…Rượu vào ông lè nhè kể về cái làng quê nghèo ven con sông Hồng. Cứ mỗi năm nước đổ về làm cả làng lụt lội, no thì ít, đói triền miên. Họ hàng làng nước bắt chẹt nhau từng câu nói, từng cái chào. Ông nói về ngôi đình làng và tuổi thơ. Ông kể rồi ông khóc. Biết bao giờ còn trở lại bến sông xưa. Mà làm sao về được với cái chân gãy và một tấm thân tàn phế. Ông gục xuống, đôi mắt lạc thần và ông rơi vào giấc ngủ.

Một ngày nọ chị tôi về nói với bố mẹ là chị không đi bán rong ở các bến xe nữa, chị đi làm. Người thuê chị là một thương gia. Ông có đứa con gái nhỏ tuổi cần một người chăm sóc. Chị nói họ trả trước cho chị 2 tháng lương để đem về cho bố mẹ. Mỗi tháng chị sẽ về nhà một hai lần vào cuối tuần để thăm. Chị rưng rưng nước mắt đưa tiền cho mẹ rồi xách bịch đồ ra đi. Bịch đồ thì nhẹ tênh mà chắc trong lòng chị tôi ngổn ngang nhiều thứ. Hỏi chị làm ở đâu, chị nói ở khu Tân Định. Họ đã cho người đến đón chị theo hẹn. Chị ôm tôi vào lòng và dặn chăm sóc bố mẹ và em Hải. Chị sẽ về thăm và mua quà cho tôi. Năm đó chị tôi 18 tuổi, tuổi con gái dậy thì xinh đẹp nhất.

Thời gian đầu, chị tôi hàng tháng về nhà thăm và đưa tiền cho bố mẹ. Bố tôi vẫn rượu uống tì tì, mẹ hàng ngày vẫn hai buổi chợ. Thỉnh thoảng tôi được chị cho quà và cho tiền để mua sách vở. Chị bảo tôi ráng học, nhà chỉ có tôi để làm rỡ ràng dòng họ, còn chị đời đã như xong. Tôi chẳng biết làm sao để rỡ ràng và tại sao đời chị đã xong. Tôi chỉ biết thương và nhớ chị mỗi sáng mỗi chiều, Chị đã chăm sóc và lo cho chúng tôi từ khi chị còn là đứa bé con ốm nhom đen đúa.

Một lần, chị về nhà đưa cho mẹ tôi một số tiền khá lớn. Chị nói để sửa nhà cho khang trang một chút rồi chị ra đi. Mẹ cầm tiền chị khóc rấm rứt: “Tội thân con tôi! Thôi về nhà với mẹ mẹ con mình buôn bán sống qua ngày”Chị cười buồn an ủi mẹ:” Con đang làm việc yên ổn mà mẹ. Ông chủ tốt với con lắm. Mẹ đừng lo” Chị đi rồi mẹ tôi từng bước sửa lại mái tranh, che vách nhà và mua lại một cái giường cũ cho tôi và em trai.

Một thời gian sau chị tôi lại về thăm. Lần lần này chị đã thành một cô gái Sài Gòn trong lối phục sức tân thời . Người ta đồn đoán với nhau chị tôi làm đĩ hoặc làm me Mỹ mới ăn diện như thế. Mẹ tôi thì mặc thiên hạ nói gì. Chị tôi vẫn là con gái rượu của mẹ. Mẹ thương chị nhiều hơn không phải vì tiền chị mang về mà chị đã gánh vác tất cả khó khăn gia đình trên đôi vai bé nhỏ. Bố tôi ghét chị ra mặt, gặp mặt là chửi và xua đuổi chị đi khỏi nhà. Bố nói chị tôi làm nhục gia phong, bố chẳng còn mặt mũi nào gặp họ hàng làng nước. Chị chỉ khóc và nhét vội cho bố ít tiền uống rượu. Chưa khi nào chị về ở qua đêm. Cả nhà không biết chị làm gì và ở đâu. Sài Gòn nhiều ánh đèn màu đã cuốn hút chị tôi trong đó. Chị có phải là con thiêu thân đốt cháy bản thân mình hay chị đang làm việc đứng đắn. Trong nhà không ai biết, hàng xóm đồn thổi khi trà dư tửu hậu mỗi lúc chị về thăm, nhưng người Sài Gòn dễ dãi, mau quên  không quá bận tâm tới chuyện người khác. Ai có công việc đó, mỗi người mỗi hoàn cảnh.

Chị về nhà lần cuối với cái bụng chửa vượt mặt. Mẹ bảo chị ở nhà sinh nở mặc ai nói gì thì nói. Chị cười buồn và đưa cho mẹ một số tiền bảo mở tiệm bán buôn tại nhà, đừng bán rong cực khổ. Chị bảo chị theo chồng đi xa từ nay không thể về thăm được. Chị ôm lấy tôi dặn dò. Nước mắt chị nóng hổi ướt một bên má tôi. Chị lên xe xích lô ra đi, tôi nhìn theo tự nhủ: “Đàn ông không thể khóc” nhưng nước mắt tôi đã ràn rụa lúc nào.

Từ ngày chị tôi rời nhà với cái thai khá lớn, bố tôi như mang thêm trong lòng một gút mắc không thể tháo ra. Bố càng ngày càng nghiện rượu nặng. Từ ba cử một ngày, bố uống bất kể lúc nào thèm rượu. Mỗi lần say bố lôi mẹ và chị tôi ra chửi. Không biết mẹ mắc nợ bố từ kiếp nào mà mẹ cứ là nạn nhân của bố. Ông chì chiết, mắng mỏ làm như mẹ tôi là nguyên nhân làm ông tàn tật. Những cơn say mỗi ngày kéo lại gần hơn Tôi đôi lần muốn bỏ nhà đi như chị, nhưng nhìn mẹ, nhìn em tôi không thể rời xa.

 

Rồi tôi yêu. Một thằng vừa đói vừa nghèo như tôi mà dám yêu cũng thật lạ. Em là con gái nhà giàu vừa đẹp vừa kênh kiệu. Em nhìn tôi bằng nửa con mắt vì gia cảnh tôi không xứng đáng với gia đình và sắc đẹp của em. Thế nhưng mỗi lần gặp tôi, em vẫn ném cho tôi một cái nhìn ma mị và quyến rũ. Tôi lẽo đẽo theo em mỗi sáng đến trường trong câm nín. Tôi bỏ quên sách vở, quên chị dặn dò, quên mình phải cố gắng học tập. Hình ảnh em hiện ra chồng lên những bài học nuốt không trôi, đôi mắt mời gọi như có như không đã làm tôi mê muội. Kết quả tôi chưa một lần nắm tay em tỏ tình thì con dốc đời đã kéo tôi xuống tận đáy và mất em vĩnh viễn. Tôi thi rớt tú tài và bị gọi nhập ngũ. Tôi cười như mếu vì tôi đã thoát ra khỏi gia đình một cách hợp pháp. Tôi hả hê một cách ngu dại và phẫn nộ chính mạng số của mình. Hai bàn tay trắng và một ít chữ nghĩa, tôi bước vào cuộc đời binh nghiệp. Bố tôi có thêm một thằng con không ra gì để chửi rủa và để say. Tội nghiệp mẹ tôi chỉ khóc. Chiến tranh đang khốc liệt và thêm một đứa con phải bước ra khỏi vòng tay bảo bọc của bà.

Tôi tốt nghiệp quân trường và nhận đơn vị chiến đấu. Khi đối diện chiến tranh, với cái chết cận kề tôi thấy mình trưởng thành, gan góc bất cần đời hơn. Dường như trong tôi có thêm một con người mới. Tôi yêu những người dân nghèo chơn chất giữa hai bên ranh giới Quốc Cộng. Tôi không còn bi thảm hóa cuộc sống của mình vì dù có nghèo thế nào chăng nữa gia đình tôi vẫn ở giữa Sài Gòn phồn hoa, văn minh và an toàn. Khi đối diện với kẻ thù tôi trở nên cuồng nộ và bi phẫn. Tôi đã có gì, được gì và mất gì. Tôi nhớ mẹ tôi bằng sự oán hận những cơn say của bố. Tôi nhớ chị tôi bằng những buổi tối say vùi sau một trận càn. Tôi nhớ em bằng cách dày vò thân xác những ả buôn hương. Tôi dốc cạn tiền lương ít ỏi của lính bằng sự ích kỷ bản thân và bất cần mạng sống mỗi khi xung trận.

Sau một lần giao tranh tôi bị bị thương nặng.Vết thương đã làm tôi phải rời xa đồng đội và được về hậu cứ làm việc. Tôi có thời gian gần gũi gia đình. Tôi về nhà để thấy những nhọc nhằn của Mẹ và thịnh nộ của bố. Em trai tôi đang lần theo vết chân tôi để thở dài:" Em muốn bỏ học đi lính" Tôi khuyên em mà thương cho nó. Gia đình không khí nặng nề vì đói sự yêu thương chăm sóc của cha. Mẹ tôi đã già nhiều để tôi biết mình bất hiếu.

Tôi bắt ghế ra ngồi trước cửa, phì phà điếu thuốc để nhớ chị tôi da diết. Cái xóm nghèo vẫn không thay đổi. Tôi không tìm được cho mình một tình yêu, một gương mặt để thay thế những vấp váp ngày xưa. Mẹ hối tôi kiếm vợ, mẹ mong có cháu: "Thời buổi chiến tranh, anh cũng phải tính cho mình, cho bố mẹ" Tôi thả những khoanh khói thuốc xoáy vào không trung ngẫm nghĩ đến một người đàn bà bước vào đời tôi. Tôi không hiểu cô gái ấy sẽ sống thế nào với những cơn nghiện rượu của bố. Bố sẽ chửi cô ta ra sao khi cô ấy không vừa ý bố. Tôi không muốn làm thêm một người đàn bà nữa bị nhục trong cái gia đình này.

Mặc dù có tôi hiện diện trong nhà, bố tôi vẫn tì tì uống rượu. Dường như rượu làm những cơn đau của bố giảm đi, nhưng làm cho thần kinh bố càng căng thẳng. Bố không lôi tôi ra chửi vì biết tôi sẽ sẵn sàng bỏ đi ra khỏi nhà khi bố chửi đến hồi hai. Tôi không còn là thằng con trai hiền như ngày trước. Chết chóc, đạn pháo đã làm tôi căng thẳng và nổi loạn. Tôi vẫn yêu bố nhưng bố không làm tôi phục. Bố khiến tôi nghĩ đến một người cha vô trách nhiệm. Một người chồng ngoan cố và dã man.

Mẹ mãi mãi là nạn nhân của bố. Tất cả những bực dọc của bố đều trút lên người của mẹ. Mẹ nhận lấy, chịu đựng và phục tòng.

Người mà bố tôi ghét cay ghét đắng và chửi nhiều nhất vẫn là chị tôi. Bố chửi thậm tệ, chửi bất kể lúc nào bố say. Chửi một mình hay chửi khi nào có ai nhắc đến chị.

Rồi Sài Gòn trong cơn bão loạn. Sài Gòn thức giấc trong cơn động đất chiến tranh. Người nơi xa chạy về Sài Gòn, người Sài Gòn hoảng loạn đứng ngồi không yên. Nhà tôi trong xóm nghèo biết chạy đi đâu. Bước ra khỏi nhà là con đường chỉ có mấy tấm đan xi măng hẹp té, xe xích lô chạy vô muốn chiếm hết con đường, người trong xóm cứ ra trước hàng hiên nhà láo nháo, lo sợ và bàn tán.

Như có phép màu, lúc này bố tôi tự dưng tỉnh rượu. Những cơn thèm rượu thưa dần. Bố ở nhà nhiều hơn. Bố cuống cuồng, lo lắng:

- Cái thằng chết tiệt Cộng Sản mà thắng thì mày chết chắc con ơi! Cả cái gia đình này cũng không yên với chúng. Trời ơi! tôi chạy đến đây vẫn không thoát khỏi chúng là thế nào.

Bố hỏi mẹ có tin tức gì từ chị, bố không tin chị bỏ hẳn gia đình. Bố nói mẹ tìm cách kêu nó về đây, nó có làm đĩ bố cũng không chửi, không đuổi đi nữa. Mẹ hỏi bố ông không còn sợ sỉ nhục hay mất mặt với xóm giềng à. Bố trả lời:

-Cộng Sản vào đây thì chết cả lũ. Con với cái khổ thân tôi. Làm sao tìm được nó bây giờ.

Tôi là lính, tôi từng giao tranh với Cộng Sản, từng chết sống, từng bị thương, nhưng tôi không thù ghét và sợ Cộng Sản bằng bố. Bố tôi bị ám ảnh những ngày ở miền Bắc mà sợ Cộng Sản đến kinh hoàng, sợ đến quên cả rượu. Bố bảo tôi hãy dò tìm đường chạy thoát đi con. Chạy để được sống còn. Cộng Sản ác lắm.

Một chiều gần cuối tháng tư, chị tôi về vội vã. Chị bảo cả nhà thu vén ít quần áo đi theo chị. Mẹ hỏi đi đâu. Chị nói đi di tản, chồng con đã chờ sẵn. Mỹ bỏ Việt Nam rồi. Cộng Sản sắp làm chủ tình tình. Mình phải đi ngay kẻo không kịp. Mẹ tiếc cái nhà, tiếc mọi thứ không chịu đi. Bố quát to, lần quát này con cái thấy bố quyết định chính xác nhất, có uy nhất:

- Bỏ tất! Cộng Sản vào chả có gì là tồn tại. Tôi đã sống và đã sợ lắm rồi. Đi ! Đi ngay kẻo trễ.

Thấy mẹ còn đứng bịn rịn căn nhà, bố ôn tồn nói với mẹ.

- Đi phải rời khỏi đây ngay bu nó ạ. Con trai mình đi lính, con gái lấy Mỹ Cộng Sản nó không tha đâu. Chết cả lũ, tù cả lũ đấy.

Rồi bố nhìn chị đôi mắt dịu lại và đầy biết ơn

- Bố xin lỗi.

Chị tôi dẫn cả nhà ra khỏi xóm. Chiếc xe Jeep đã đậu sẵn chờ. Lâu nay chị lấy chồng Mỹ nhưng vì sợ bố tôi chị không dám về nhà. Chị thường lén cung cấp tiền cho mẹ nuôi bố và các em. Lần này hai vợ chồng chị đem cả gia đình tôi di tản trước khi Cộng Sản chiếm trọn miền Nam.

Bố tôi là ông bố say xỉn hư đời nhưng nghe tới Cộng Sản là bừng cơn say. Ông từng là nạn nhân nên ông biết rõ cuộc sống người dân cực khổ khốn nạn thế nào. Lần này ông đã có một quyết định đúng nghĩa của một người chủ gia đình. 

Bao nhiêu giận hờn và coi thường bố trong tôi không còn. Ông đã trở lại là một người bố sáng suốt không bị cơn nghiện dày vò. Ông bước khập khiễng nhưng đầy cương quyết sau chị tôi. Chúng tôi theo ông ra xe và may mắn thoát khỏi thiên đường Cộng Sản.

 

Nguyễn thị Thêm

Viết theo lời kể của L.

31 Tháng Mười Hai 20232:05 SA(Xem: 3568)
Ngày đi tương tự ngày về Sóng to gió lớn tứ bề mông mênh Sài-Gòn, thành phố mất tên 49 năm trở lại Tôi quên rất nhiều
31 Tháng Mười Hai 20231:07 SA(Xem: 733)
Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: KHÔNG TÊN CHO TẾT Thơ Miên Vũ Thanh, Nhạc Phạm Chinh Đông, trình bày Văn Vĩnh.
29 Tháng Mười Hai 20232:05 SA(Xem: 3094)
ĐÓN mùa xuân mới niên lai CHÀO tân niên đáo bướm bay lượn vòng NĂM dài tháng rộng duổi dong MỚI thêm chút nắng tưới hồng ngày xuân.
28 Tháng Mười Hai 20232:09 SA(Xem: 2677)
Đêm Thánh Vô Cùng vang khắp chốn Sông Ngân bát ngát rọi bên mành Giáo đường hực hỡ đèn giăng mắc Khắp chốn vui mừng Chúa Giáng Sanh
25 Tháng Mười Hai 20231:59 SA(Xem: 2545)
Tôi hôm nay trong lòng rất vui Giáng Sinh đến rồi rộn rã nơi nơi Ngày mai con về gia đình sum họp Nâng ly chúc mừng hạnh phúc đầy vơi.
24 Tháng Mười Hai 202310:48 CH(Xem: 3051)
Hôm nay giữa ánh đèn Giáng Sinh Chúa rước chồng em về nước mình Tang trắng em quỳ Chúa đã thấy Vòng hoa khen tặng chữ Trung Trinh
24 Tháng Mười Hai 20232:51 SA(Xem: 1242)
Sách cũ đối với tôi là một ám ảnh mời gọi tìm về. Trong đó đặc biệt có chuyện sưu tập tài liệu triết cũ. Cũng từ những sách cũ đó mà trước đây tôi lớn lên, được nuôi dưỡng và phát triển về trí năng mỗi ngày.
24 Tháng Mười Hai 202312:30 SA(Xem: 2307)
trong suốt 21 năm tồn tại của miền Nam còn rất nhiều phim hay khác của Âu, Mỹ, Hồng Kông, Ấn Độ và Việt Nam nữa mà chúng ta may mắn được sống ở vùng đất tự do nên có cơ hội thưởng thức
23 Tháng Mười Hai 20233:00 SA(Xem: 1976)
Theo người hướng dẫn, với cư dân khoảng 15 triệu (chiếm 190/0 dân số Thổ Nhỉ Kỳ), thành phố Istanbul có gần 4 ngàn thánh đường mà đẹp nhất là Đại Thánh Đường Xanh (Blue Mosque).
23 Tháng Mười Hai 20232:39 SA(Xem: 1045)
Merry Christmas & Happy New Year to all of you from Kiều Oanh and famiy Gia đình Kiều Oanh Chúc Mừng 2023 Noel & Năm Mới 2024
23 Tháng Mười Hai 20232:24 SA(Xem: 1210)
Nghi ngờ là sợi dây trói buộc thứ năm khiến hành giả phân vân, giải đãi, buông lung, không biết đi hướng nào trên con đường tu tập tâm linh.
22 Tháng Mười Hai 20233:58 SA(Xem: 2691)
Noel về có ngày Sinh Nhật Chị Đúng đêm Đông, Mẹ đem chị vào đời Mừng Giáng Sinh mọi năm đều ăn bánh Mà năm nay thì bánh vẫn còn đây!
22 Tháng Mười Hai 20231:04 SA(Xem: 1218)
Tôi viết dòng này, cha già Crawford đã chết rồi. Mẹ Têrêsa cũng chết rồi. Ngày mai, giữa biên giới của sự sống và chết ,còn những chuyện không ngờ nào sẽ xảy đến nhỉ ?
19 Tháng Mười Hai 20231:32 SA(Xem: 2299)
Chó chết có nghĩa trang chôn cất Hòm, hoa quả, nhang đèn tươm-tất Tiễn đưa lệ đổ kém chi người! Tôi tham dự mới tin là thật!
18 Tháng Mười Hai 20231:02 SA(Xem: 1156)
Gần tới Lễ Giáng Sinh, mời quý vi-hữu đọc chuyện cũ “Thần Bò Boul” cũng đồng thời để tưởng nhớ Cựu Đệ Nhất Phu Nhân Hoa Kỳ, Bà Rosalynn Carter (1927-2023) mới qua đời,
17 Tháng Mười Hai 202311:15 CH(Xem: 1289)
Noel hay Noël có nguồn gốc từ một từ tiếng Pháp cổ, “nael”, có nghĩa là “của hoặc sinh ra vào ngày Giáng Sinh”. Tên này bắt nguồn từ sự ra đời của Chúa Giêsu
17 Tháng Mười Hai 202310:18 CH(Xem: 898)
*Xin bấm vào link hoặc phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MỘT MÙA ĐÔNG - Thơ: Lưu Trọng Lư Ngâm thơ: Hoàng Oanh Kiều Oanh thực hiện youtube
16 Tháng Mười Hai 20233:26 SA(Xem: 2002)
Sau nhiều năm đón Christmas lạnh giá ở xứ người, tôi mong có dịp trở lại BH vào dịp lễ Noel một lần, chỉ để :“Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu”,
16 Tháng Mười Hai 20232:34 SA(Xem: 1928)
Vào tháng 9 vừa qua,vợ chồng Tôi du lịch Iceland bằng Cruiseship Hollandamerica Rotterdam Hai tuần liên tục thưởng thức Iceland Lamb-Rack tuyệt vời không đâu ngon bằng.
16 Tháng Mười Hai 20231:19 SA(Xem: 2833)
Tuổi già lắm nỗi đa-đoan Thất thường ngủ ngáy lan bang tâm thần Nửa đêm thức giấc băn khoăn Lăn qua lộn lại nhiều lần không yên Viễn vông nghĩ ngợi liên miên Nhớ về quá khứ sống miền đất xưa
12 Tháng Mười Hai 202312:53 SA(Xem: 1979)
Dù ngạn ngữ Việt Nam có câu ”nghĩa tử là nghĩa tận”, nhưng người dân miền Nam không quên mối hận: Henry Kissinger là người đã khai tử quốc gia Việt Nam Cộng Hoà.
12 Tháng Mười Hai 202312:43 SA(Xem: 11436)
Với bề dầy tuổi tác, kiến thức đa dạng và vốn sống vô cùng phong phú … thầy hiệu trưởng là kho tư liệu tuyệt vời cho tôi tha hồ khai thác và học hỏi.
12 Tháng Mười Hai 202312:26 SA(Xem: 2696)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức LÀM SAO CHO EM QUÊN - Nhạc LÊ HỮU NGHĨA Lời THY LỆ TRANG - Tiếng hát LÊ THU HÀ
12 Tháng Mười Hai 202312:16 SA(Xem: 3065)
Xin tạ ơn ai xin tạ ơn đời Cho mùa đông tôi còn bập bùng ánh lửa. Chờ mong. Chờ mong. Sẽ vẫn mãi chờ mong Chờ người một ngày cùng mở cửa đêm đông.
12 Tháng Mười Hai 202312:03 SA(Xem: 3340)
Tháng 12 giá lạnh căm Ngày sinh nhật Chúa đến gần nhân sinh Bước chân thiên địa vô hình Hai ngàn năm đã thấm tình chúa tôi.
02 Tháng Mười Hai 20239:54 SA(Xem: 2404)
Vào giữa thập niên 1960s, khi còn ở quân trường trên Đà Lạt, với radio transistor, trong im vắng, lúc 10 giờ tối Thứ Năm, Chương Trình “Nhạc Chủ Đề” của Nguyễn Đình Toàn trên làn sóng của đài phát thanh Sài Gòn,..
02 Tháng Mười Hai 20239:20 SA(Xem: 2653)
Nguyễn đình Toàn, như một định mệnh đã an bài, anh vừa là một nhà văn, một thi sỹ và cũng là một nhạc sỹ nữa trong một công dân VNCH. Anh đã gắn chặt vào đài phát thanh Sài Gòn từ những ngày đẩu thập niên 60
01 Tháng Mười Hai 202311:01 CH(Xem: 2198)
Vai trò bảo tồn, duy trì ngôi nhà hữu thể là trách nhiệm chung của từng cá nhân, nó mang lại ý nghĩa cao đẹp cho sự hiện hữu có giới hạn của chúng
01 Tháng Mười Hai 202310:11 CH(Xem: 1317)
Bài này, người viết đã tự ý bỏ phần văn hóa chữ viết, một sản phẩm đặc thù của các xã hội văn minh để chỉ nói đến vấn đề ẩm thực và hệ quả của nó.
01 Tháng Mười Hai 20237:51 CH(Xem: 2140)
Từ lâu đã là một đối tượng được tôn sùng và xung đột, thành phố Jerusalem đã được cai trị, vừa là một thị trấn cấp tỉnh vừa là thủ đô quốc gia, bởi một loạt các triều đại và chính quyền.
01 Tháng Mười Hai 20231:52 SA(Xem: 12385)
Ngày xưa thầy cô tôi đã tận tụy lèo lái những con đò ngang, đưa từng lớp học trò nối tiếp nhau băng qua dòng sông tri thức. Để rồi ngày nay thầy cô lại tiếp tục trao cho những học trò xưa niềm tin bền chặt bởi nghĩa ân sư.
01 Tháng Mười Hai 20231:41 SA(Xem: 3399)
Đã qua rồi, vàng thu bay lá rụng Hoàng Gia ơi! Công Chúa ngủ trên rừng ... Ta nhớ mãi, biển hoàng hôn gió lộng Người về đâu? sương khói phủ rưng rưng.
01 Tháng Mười Hai 202312:54 SA(Xem: 2236)
học sinh ở Mỹ ngay từ nhỏ đã được dạy có niềm tin vào bản thân, không cần phải đem mình so sánh với người khác, mà phải tự so với chính mình.
01 Tháng Mười Hai 202312:38 SA(Xem: 3459)
Yêu người như thế yêu thân! Hư vô mộng ảo phù Vân kiếp người? Thương nhau xin tặng nụ cười! Sẻ chia may mắn với người bơ vơ.
01 Tháng Mười Hai 202312:11 SA(Xem: 3567)
Đừng lâm hoàn cảnh éo le Luôn luôn lành mạnh khỏe re cuộc đời “Cám Ơn Ân-Nghĩa Xứ Người Sống đành để bụng chết thời mang theo”
23 Tháng Mười Một 20231:49 SA(Xem: 2719)
Mỗi năm một lần, vào mùa lễ Tạ ơn ở Mỹ, trước buổi tiệc Thanksgiving chúng tôi vẫn thầm cảm ơn cha mẹ, Thầy Cô, những người đã hy sinh một phần đời để chúng tôi có được ngày hôm nay.
23 Tháng Mười Một 20231:32 SA(Xem: 7364)
Vui nhất và hạnh phúc nhất, là khi anh Phạm Đình Trung báo tin đã đặt ấn phẩm NQTT lên bàn thờ cố GS. Phạm Thị Khang, cùng lời cảm ơn trân trọng của anh Trung
22 Tháng Mười Một 20233:49 SA(Xem: 2708)
Tạ Ơn năm nay không ở nhà Thương con mẹ hứa sẽ đi qua Laptop không mang tay bị trói Chữ nghĩa vô tình cũng đi xa.
22 Tháng Mười Một 20233:24 SA(Xem: 1847)
Chuyến đi gian nan của nguời di cư thế nào thì chữ nghĩa cũng vậy. Chữ ở lại, chữ ra đi, chữ nào còn, chữ nào mất? Hình như chẳng còn ai tâm trí đâu để lưu tâm tới điều đó. Chữ được di cư vào miền Nam,
22 Tháng Mười Một 20232:49 SA(Xem: 2199)
Tôi cũng tin chắc rằng, tất cả chúng ta phải cám ơn thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, trái đất này bỗng nhiên nhỏ bé, người ta gần nhau hơn, dù ở bất cứ nơi nào vẫn có thể “gặp” nhau, nói chuyện với nhau
22 Tháng Mười Một 20232:40 SA(Xem: 2281)
chị đã thấy đã nghe có những người Mỹ làm ra tiền mà vẫn quanh năm túng thiếu, mua cái gì cũng phải trả góp, từ cái ti vi, tủ lạnh, tấm nệm giường,
22 Tháng Mười Một 20232:14 SA(Xem: 3576)
Đón Đông sợ tuyết đầy sân? Mùa Thu quét lá tay chân rã rời! Đông sang nhiều lễ hội mời? Đường đi dự chẳng xa vời bao nhiêu? Dù cho băng tuyết chẳng nhiều! Mùa Đông lạnh giá nắng chiều tối mau?
22 Tháng Mười Một 20232:05 SA(Xem: 3476)
Tạ Ơn Trời Đất tâng tiu Nhân sinh thoát kiếp phập phều gian nan Nhẹ cơn đói khổ vai quàng Trái tim bồ tát nặng mang ân thừa...
22 Tháng Mười Một 20231:52 SA(Xem: 3359)
Dưới bóng dừa xanh nỗi buồn tôi ở đó. Vương vãi quanh đây là những mảnh khốn cùng. Sẽ gom cho em để nhớ về quê cũ. Đâu có khác gì dẫu cách một đại dương.
22 Tháng Mười Một 20231:14 SA(Xem: 2857)
Nên Người do bởi Mẹ+Cha Bây giờ hồi tưởng như là truyện phim Thôi đành cất giữ trong tim Làm kho cỗ tích tự niêm phong mình “Tôi không chọn chỗ khai sinh Được quyền lựa chốn thanh bình an cư”
19 Tháng Mười Một 20232:46 SA(Xem: 1878)
Trước năm 1975, ở miền Nam bộ môn cải lương rất được mọi người ưa thích. Những nghệ sĩ cải lương nổi tiếng rất được quần chúng hâm mộ và các bầu gánh săn đón.
18 Tháng Mười Một 20231:56 SA(Xem: 2003)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: BÂY GIỜ EM ĐÃ XA TÔI (Minh Khúc 12) Thơ: Nguyễn Tất Nhiên Eric Le Phúc sáng tác & trình bày
18 Tháng Mười Một 20231:44 SA(Xem: 3421)
.Mỗi ngày cõng chữ đến trường Cô Thầy ân điển đạo dường phước lai Ngọc trong đá phải dũa mài Không Thầy Cô dạy đố mày làm nên...
17 Tháng Mười Một 20232:47 SA(Xem: 2828)
Đêm dài giấc ngủ hụt hao Có khi thức trắng đảo chao tinh thần “Hữu Sinh Hữu Tữ” Cõi-Trần “Thân Tôi Tứ-Đại” cũng lần-lửa thôi! RỒI!
17 Tháng Mười Một 202312:00 SA(Xem: 5838)
Chuyến đi xa nhất đời người, phải chăng là chuyến cuối cùng?… Riêng đối với anh chị em cựu hđs.BH chúng tôi, dẫu có đi thật xa rồi cũng sẽ trở về.
13 Tháng Mười Một 20231:27 SA(Xem: 3175)
Thân tặng các bạn khối 9 Ngô Quyền Và các bạn đã đồng hành cùng tôi trong những chuyến rong chơi thật thú vị, thật đẹp.
13 Tháng Mười Một 20231:16 SA(Xem: 3012)
Nhìn hình ảnh bạn thực tươi! Nhớ thời dạy học đôi mươi thủa nào? Tình xưa lưu luyến dạt dào. Aloha mừng đón mời chào bạn thân!
13 Tháng Mười Một 20231:03 SA(Xem: 6165)
Trong suy nghĩ riêng tôi, chết không đồng nghĩa với sự mất mát, mà chỉ tạm thời vắng xa hình bóng người thân. Buồn là tất nhiên rồi, nhưng tôi nghĩ cần chuẩn bị trước
12 Tháng Mười Một 20237:08 SA(Xem: 2328)
Tình cảm của các anh chị cựu học sinh hướng về Thầy Cô hiện tiền cũng như đã quá vãng trên tinh thần “Giáo dục là thâm ân” thật đáng trân trọng và ngưỡng mộ.
12 Tháng Mười Một 20231:26 SA(Xem: 3008)
“Lâm Chung Vui Vẻ Sẵn-Sàng” Dứt hơi tắt tiếng nhẹ nhàng Đời-Tôi! Chỉ vài năm, lẹ làng thôi Tương lai viễn-ảnh nổi trôi khó lường
04 Tháng Mười Một 20232:24 SA(Xem: 5460)
Đặc biệt lần này thầy được đón tiếp trọng thể do 2 nhóm cựu học sinh NQ Bắc và Nam Cali kết hợp tổ chức tại nhà hàng Chez Christina - Milpitas vào đêm Thứ Bẩy 21 tháng 10 năm 2023.
04 Tháng Mười Một 20232:02 SA(Xem: 4114)
Hơi sớm một chút cho mùa lễ Tạ ơn ở Mỹ, nhưng chưa bao giờ thừa, có được niềm tự hào đi theo suốt cả cuộc đời là nhờ công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy.
04 Tháng Mười Một 20231:44 SA(Xem: 2636)
Cuối tháng 8 và vào đầu tháng 9 năm nay tôi có đi cruise kéo dài hai tuần của hảng MSC (Mediterranean Shipping Company) để thăm các đảo thuộc vùng Caribbean.
04 Tháng Mười Một 20231:26 SA(Xem: 2630)
Lật bật mà thời gian tôi đã sống ở Canada “ xứ lạnh tình nồng” gần bằng thời gian tôi sỉnh ra, trưởng thành, học hành, dạy học, đi lính và đi tù “cải tạo” ở Việt Nam.
04 Tháng Mười Một 20231:17 SA(Xem: 3053)
Hôm nay nghe Thu về lòng tê tái Lữ khách buồn, nhìn chiều thắm dâng hương Bụi cúc vàng nở rộ bên cánh hiên Tim trĩu nặng, lại … “Thu Vàng” nhung nhớ
04 Tháng Mười Một 20231:06 SA(Xem: 1760)
Đứa con hoang có thể là cuối cùng của Sartre có lẽ là giáo sư tiến sĩ Trần Trọng Đăng Đàn. Đối với văn học miền Nam nói chung, ông giáo sư này là kẻ chém treo ngành.
04 Tháng Mười Một 202312:48 SA(Xem: 2994)
Đây đang đêm. Đó đang ngày Lang thang thế giới giãi khuây lúc già Gặp người đủ mọi quốc gia Màu da, ngôn ngữ thực là khác nhau
04 Tháng Mười Một 202312:42 SA(Xem: 3690)
Ngồi đây, tim con héo mòn Nhớ Mẹ, nhớ chị, lòng con sụt sùi Tháng Mười buồn lắm Mẹ ơi! Tháng Mười giỗ Mẹ, tháng Mười nhớ nhung
04 Tháng Mười Một 202312:26 SA(Xem: 3121)
Ở bên đó – Nhà em xa bên đó Đến thăm em, anh lạc lối đường về Thôi hãy đợi xuân sang trời sẽ đẹp Nắng sẽ hồng trên từng bước anh đi.
03 Tháng Mười Một 20232:52 SA(Xem: 1408)
Trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc, người tu “Hạnh buông xả” sẽ có cơ hội trải nghiệm được sự bình an nội tại. Buông xả ít thì giải thoát ít, buông xả nhiều thì giải thoát nhiều,
24 Tháng Mười 202312:49 SA(Xem: 3552)
Thoạt nghe tưởng chuyện chiến trường “Mỡ-Đường-Máu” tự tìm đường thoát thân Mạng mình, mấy kẻ bất cần? Không lo sống chết phước phần do thiên!
23 Tháng Mười 20233:25 SA(Xem: 3017)
Mọi người đều không tránh khỏi Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Không có ngoại lệ, đời là thế. Đừng sợ hãi hay ưu tư khi bạn trở bệnh. Hãy sắp xếp trước mọi việc và sẵnsàng ra đi
23 Tháng Mười 20231:53 SA(Xem: 3745)
Cũng đành, nói giã từ em Nào đâu Cõi Mộng vô biên...vô cùng Đảo điên một kiếp hồng trần Nhân sinh hữu hạn, phù vân nghĩa gì !
23 Tháng Mười 202312:03 SA(Xem: 3747)
Đắm chìm trong cõi nhân luân Lại về Lễ Halloween hạn kỳ Oan hồn khóc nghẹn tử qui Chỉ là hư ảnh chút gì vấn vương Theo chân các thánh chỉ đường...
21 Tháng Mười 20232:22 SA(Xem: 3025)
tôi đã không có cơ hội nào thực hiện cái lời hứa ấy. Sau này, gặp lại được hai dì cùng lứa tuổi dì Xinh tỵ nạn sang đây. Họ đã không biết gì về số phận dì Xinh nữa.
21 Tháng Mười 20232:21 SA(Xem: 3740)
Trăng thu trăng viễn xứ kìa Một mình ngắm ánh trăng khuya… một mình Trăng vàng tỏa sáng lung linh Bỗng nghe thu nhạc khúc tình duyên thơ
21 Tháng Mười 20232:08 SA(Xem: 3131)
“…Em yêu phút giây này Thầy em, tóc như bạc thêm Bạc thêm vì bụi phấn đã cho em bài học hay Mai sau lớn nên người .Làm sao, có thể nào quên?
21 Tháng Mười 20231:59 SA(Xem: 3572)
Thôi thì trao đổi số phone Sẽ liên lạc lại để ôn chuyện đời Giã từ chóng vánh nghẹn lời Ôm nhau nhớ thuở thiếu thời thơ ngây “Tao+Mày” tiếp tục qua đây Tình-Quê gắn bó tháng ngày xa xưa
21 Tháng Mười 20231:37 SA(Xem: 3960)
Chương trình Nhạc Tình Chọn Lọc với chủ đề “ Thu Hát Cho Người “ do Như Hương và bạn hữu tổ chức ngày thứ bảy Aug 26th - 2023. Do chị Kiều Oanh chuyển
20 Tháng Mười 202312:28 SA(Xem: 4068)
Vòng tròn có một cái tâm sẽ là tín hiệu báo tin “hết dấu đường” nhằm kết thúc hành trình một trò chơi lớn… Để rồi hàng thế kỷ qua “hết dấu đường” đã trở thành biểu tượng Gone home,
06 Tháng Mười 20231:08 SA(Xem: 2979)
Những tiến bộ điện tử giúp ích con người nhiều mặt nhưng cũng có mặt chúng làm thui chột trí óc và thể chất của chúng ta tỉ như làm chúng ta lười suy nghĩ
06 Tháng Mười 202312:35 SA(Xem: 4345)
Mắt là cửa sổ linh hồn Người Đời gọi CỤ khiến bồn chồn lo Tưởng rằng nhỏ hóa ra to Hai con mắt lão lệ rò rỉ rơi
05 Tháng Mười 20234:06 SA(Xem: 5116)
NGÔ QUYỀN HÀNH KHÚC này cũng chỉ là một Quyết tâm, một Ý chí, một ước mơ của Học sinh Trung Học NGÔ QUYỀN hôm nay và mai sau
24 Tháng Chín 202310:55 CH(Xem: 4432)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: LỆ ĐÁ - Nhạc Trần Trịnh - Trình bày: Quý Hương
23 Tháng Chín 202311:55 CH(Xem: 3204)
Có những nhà văn mà phong cách trí thức cũng như tình người để lại trong tôi những dấu ấn sâu sắc đến khó quên.
23 Tháng Chín 20231:22 SA(Xem: 3420)
Kể từ đó tôi đã có hướng nhìn rõ hơn về tương lai của mình là khi lớn lên tôi phải trở thành một nhà giáo, đó là một mơ ước mà tôi phải cố gắng biến nó thành hiện thực.
23 Tháng Chín 20231:20 SA(Xem: 4755)
Dòng đời như gió thoảng mây bay Ngẫm lại buồn vui được mấy ngày Sự nghiệp, công danh dường giấc mộng Giàu sang, phú quý tựa cơn say
23 Tháng Chín 20231:05 SA(Xem: 3335)
sau gần nửa thế kỷ tồn tại qua những thăng trầm biến động của thời cuộc, rạp KH vẫn còn hiện hữu mãi trong ký ức của người dân BH xưa về một thời huy hoàng tráng lệ ...
23 Tháng Chín 202312:30 SA(Xem: 3113)
giáo chức sĩ quan biệt phái tức là những thầy giáo do lệnh tổng động viên đã phải nhập ngũ một thời gian trưỡc khi được “biệt phái” về dạy học lại cũng phải đi “học tập cải tạo”.
22 Tháng Chín 202311:09 CH(Xem: 3991)
Bạn đi trước Tôi sẽ theo sau! Chắc chắn chúng mình gặp lại nhau... Thế gian này đâu ai sống mãi ? Rồi đây phiên Tớ vắng Bạn chào...!
12 Tháng Chín 202311:42 CH(Xem: 3178)
Chúng ta “ăn để mà sống” hay “sống để mà ăn”? Tôi vẫn nghĩ rằng, mọi người đều phải trải qua cả hai giai đoạn kể trên, khi còn trẻ sung sức thì “sống để ăn”, và khi tuổi về xế chiều thì “ăn để sống”.
12 Tháng Chín 202312:30 SA(Xem: 3012)
Xin ghi nhận như một lời chia sẻ về một nhà văn lớn đã khuất. Tôi nghĩ viết một nhà văn lớn không bao giờ là thừa, dù thời đã qua.
11 Tháng Chín 202311:35 CH(Xem: 4510)
Đà thôn* mây thấp, sương mù Thọ tang từ mẫu hồn Thu não buồn. Ta tìm đến cỗng Sài Môn Quán Thơ lặng lẽ, bên tường lá rơi
11 Tháng Chín 202311:25 CH(Xem: 2036)
Kể từ khi phi công Charles Lindbergh được chọn là Nhân vật của năm 1927 – Person of the year – đến nay đã 95 năm. Tuy nhiên Time không những chỉ chọn một cá nhân...
11 Tháng Chín 20239:45 CH(Xem: 4460)
Thắp nén trầm hương lòng khấn nguyện Anh về thanh thản chốn Thiên Tiên Cầu mong chín suối hồn anh đến Phật dẫn anh đi, cõi Tịnh Thiền.
10 Tháng Chín 202311:55 CH(Xem: 3223)
Mất một chiếc vớ kể như mất cả đôi, chẳng thể mang một chiếc nhảy lò cò mọi nơi. Còn một thúng vớ lẻ bạn đang nằm thương nhớ kẻ bạc tình thì sao?
10 Tháng Chín 202311:05 CH(Xem: 4337)
Âu là mọi sự do thiên Mỗi Người một số phận riêng an bày Hiện nay Tôi sống từng ngày An vui cảnh giới bồng-lai tuyệt-trần Nhất Tâm hủy diệt tham-sân!
10 Tháng Chín 202310:41 CH(Xem: 3329)
Bây giờ chúng ta đã ở ngưỡng cửa của mùa thu. Ngày xưa, rất nhiều nhạc sĩ của ta đã cảm xúc cái mùa lành lạnh với lá vàng rơi rụng nhưng rất lãng mạn này và đã cho ra những tuyệt tác để đời.
09 Tháng Chín 202311:19 CH(Xem: 4678)
Thùng thùng Trống Điểm Khai Trường Quần xanh áo trắng ngát hương học trò Cầm tay chữ nghĩa âu lo Bảng đen phấn trắng hẹn hò mỗi năm.
02 Tháng Chín 202311:51 CH(Xem: 3654)
đã xưng tội trong mùa chay nhưng vẫn luôn phạm tội vì đường trần còn tơ vương khanh tướng, giữa chốn vô thường chỉ là tạo vật. Chúa và Phật phải chọn ai đây chỉ cầu mong còn có những cơn mưa…
28 Tháng Tám 202312:50 SA(Xem: 3533)
Tọa lạc ở chợ BH ngay giữa ngã ba đường Lê văn Lễ và Cô Giang, vào những thập niên 1960-1970s, Tứ Lợi là tiệm tạp hóa lớn do người Hoa làm chủ, chuyên bán sỉ và lẻ đủ loại nhu yếu phẩm
27 Tháng Tám 20238:27 CH(Xem: 4427)
Năm năm Mẹ đã quy tiên Không còn buồn khổ lụy phiền nghĩa ân Chắp tay con nguyện Mẫu Thân An lạc Phật Giới cao thâm Cõi Thiền.
27 Tháng Tám 202312:45 SA(Xem: 4067)
Lệ thời tháng bảy mỗi năm Phật môn rộng mở ngày rằm vinh vang Vu Lan Báo Hiếu trai đàn Bông hồng cài áo đạo vàng tâm ghi.
26 Tháng Tám 202310:10 CH(Xem: 3273)
Có bao giờ chúng ta chân thành xin lỗi cha mẹ chưa? Một câu xin lỗi xuất phát từ trái tim sám hối. Một câu hỏi mà bây giờ đứng cận con đường sinh tử ta hỏi lại mình .
26 Tháng Tám 202310:06 CH(Xem: 3959)
Khi con tôi ở xa trở về Niềm vui như bừng nở Đoàn viên có ngủ chật cũng vui Một nồi phở, húp xì xà xì xụp Không gì ngon bằng thức ăn mẹ nấu. Cháu lần đầu được nội ôm vào lòng Nụ cười trẻ thơ ngọt lịm