Bước vào phi trường VŨ khựng lại vì cảnh tượng quá đông đúc. Người ta xếp hàng dài dằng dặc nối đuôi nhau chờ "check in" trước quầy vé của hãng American Airline. Vũ không thể tưởng tượng được phi trường lại có thể bận rộn như vậy. Vũ ít khi đi du lịch hay đi đâu xa nên cứ tưởng sau vụ khủng bố 11 tháng 9 phi trường sẽ vắng hơn vì mọi người sợ đi máy bay. Không ngờ thiên hạ "điếc không sợ súng", họ vẫn đi như trẩy hội. Nhìn đồng hồ Vũ lo sợ nhủ thầm "điệu này mình dám bị trễ máy bay lắm". Hồi nẫy trên xa lộ, Vũ đã điên đầu vì nạn kẹt xe, bây giờ lại kẹt người. Vũ ngao ngán đứng xếp hàng nối vào cái đuôi của đoàn người dài như một con rắn khổng lồ. VŨ lẩm bẩm "mẹ kiếp, đúng là xuất hành vào thứ 6-13 có khác. Thiên hạ đi đâu mà đi lắm thế không biết".
Vũ đi FLORIDA để ăn cưới con người bạn rất thân. Huy học cùng với Vũ từ thời trung học. Lên đại học, hai người lại chọn cùng ngành nên thân nhau như hình với bóng. Rồi chính Huy lại rủ Vũ vào binh chủng nhẩy dù khi Vũ đang thất tình. Huy sang Mỹ được 10 năm theo diện HO, Vũ bảo trợ cho gia đình Huy khi mới sang. Sau đó vì việc làm, Huy dọn đi Cali, rồi lại dọn đi Florida.
Huy nói Huy thích Florida vì Florida có khí hậu và nhiều loại cây giống VN nên đỡ nhớ quê hương.
Từ ngày Huy dọn đi, đôi bạn chưa có dịp gặp lại nhau. Trong lá thư kèm theo thiệp cưới, Huy nhấn mạnh "Tao chỉ có thằng con trai độc nhất, mày không đi ăn cưới nó là tao từ mày luôn đó. Bẩy năm rồi chúng mình chưa có dịp gặp nhau. Tao có nhiều chuyện nói với mày lắm. Cố gắng đi nhé."
Check in xong Vũ nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa là máy bay cất cánh. Vũ đi như chạy cho kịp giờ. Qua trạm kiểm soát an ninh, mọi người được đi thong thả trong khi Vũ bị giữ lại, phải dơ tay dạng chân để nhân viên an ninh rà soát khắp người. Xong xuôi Vũ chạy như bay tìm gate số 9. Hớt hơ hớt hải đến nơi Vũ mới biết máy bay trễ 1 tiếng. Vũ buột miệng chửi thề "sh...vậy mà mình chạy muốn tắt thở luôn, tụi làm quầy vé ngoài kia lờ mờ quá, chả cho mình biết gì cả"
Ngồi thở dốc một lúc cho hoàn hồn, Vũ đứng dậy đi tìm mua ly cà phê rồi gọi điện thoại báo cho Huy biết máy bay bị trễ.
Huy hỏi Vũ một câu thật lạ:
- Tóc tai quần áo mày hôm nay có chỉnh tề không vậy?
Vũ ngạc nhiên
- Đám cưới con mày chứ có phải đám cưới ông đâu mà mày hỏi kỹ thế?
- Gặp lại cố nhân thì trông phải ngon lành một chút chứ?
Vũ hơi bực
- Thằng này hôm nay ăn nói gì lạ thế, cố nhân nào mới được chứ
Huy vẫn tưng tửng
- Cù lần như mày thì chỉ có một cố nhân thôi chứ còn ai khác nữa.
Vũ khựng lại, giọng thảng thốt
- Mày nói sao, Trâm của tao ấy à?
- Bố khỉ, giờ này mà còn mơ mộng Trâm của tao. Tưởng mày lấy vợ lâu năm, con cái đầy đàn thì thay đổi rồi chứ, ai dè vẫn không khá được.
Vũ thật thà thú nhận
- Bao nhiêu năm rồi tao vẫn không quên được Trâm, mà mày gặp Trâm ở đâu vậy?
- Cách đây 2 tháng ở một trại bán cây. Tao đang chọn mua mấy cây hoa thì nàng đi tới. Nàng nhận ra tao, chứ tao không nhận ra nàng. Nhà nàng ở cách nhà tao có 15 phút thôi, đúng là quả đất tròn.
- Lúc này trông Trâm ra sao?
- Đẹp não nùng. Chồng chết 3 năm rồi. Cancer phổi. Có 2 thằng con trai.
- Chết tao rồi, như vậy làm sao tao cầm lòng cho đậu
- Đừng quên vợ mày dữ như bà chằng, nó cho một đường dao phay là xong đời con ạ. Thế bây giờ mày có muốn tao nhờ nàng ra phi trường đón mày không ?
Vũ vội vàng nói ngay
- Chớ, chớ, mày đón tao để tao về nhà mày sửa soạn bộ vó cho đàng hoàng mới ra mắt nàng được chứ. Tự nhiên tim Vũ đập thật nhanh trong lồng ngực khiến giọng chàng như muốn hụt hơi: Trâm có biết tao đến hôm nay không vậy?
- Biết chứ,nàng hỏi thăm tao hoài. Hôm đầu tiên gặp tao nàng đã hỏi ngay: Anh có tin tức gì của anh Vũ không ?
- Tệ thật, vậy mà mày không phone cho tao biết ngay để hôm nay mới nói.
- Tại hôm gặp Trâm có cả vợ tao. Về nhà vợ tao nói liền: để cho gia đình mày yên ổn, không được cho mày biết, nhỡ mày khăn gói quả mướp đi theo cố nhân thì gia đình tan nát hết.
- Sao vợ mày lại biết chuyện tao với Trâm?
- Tao kể lâu rồi.
- Thằng chó chết, ngủ với vợ là cái gì cũng khai ra hết.
- Vợ tao biết chuyện nên lo lắm. Bà ấy bảo mày thì tối ngày lủng củng với vợ. Trâm thì available, gặp lại nhau như cá gặp nước, khó lòng giữ lắm.
Bà ấy cứ lèm bèm đề nghị là đừng mời mày đi ăn cưới nữa. Tao bực mình quạt cho một trận bà ấy mới thôi đấy.
- Vợ mày lạ thật, bà ấy đâu có thân với vợ tao mà lo canh chừng tao dữ vậy. Nếu bà ấy thân chắc tao chết quá.
- Đàn bà kỳ lắm mày ơi, không thân nhưng vẫn cứ ghen dùm. Họ lo bảo vệ cho địa vị người vợ chứ không riêng cho cá nhân nào hết. Bà ấy bảo để một ông chồng hư là các ông bắt chước nhau, nguy hiểm lắm.
- Phiền nhỉ, chưa gì đã gặp một con kỳ đà to tổ bố thế này thì còn làm ăn gì được nữa.
- Bộ mày tính chuyện gì à? Tao nghĩ chỉ nhẹ nhàng một tí cho đời lên hương thôi. Gìa rồi, rắc rối chi cho khổ.
Vũ gắt
- Thằng này lạ nhỉ, ăn phải đũa của vợ mày rồi. Chưa gặp mà đã bà canh ông cản thì sống thế chó nào được.
Biết Vũ bực, Huy nói lảng
- Thôi, cứ chờ tới nơi rồi hạ hồi phân giải.
Ngồi trên máy bay, Vũ mơ màng nghĩ đến Trâm. Cuộc tình tan vỡ với bao nhiêu đắng cay lại trở về.
Ngày đó Vũ là một sinh viên nghèo đang kiếm việc làm thêm. Bà cô Vũ quen biết lớn, bà giới thiệu cho Vũ đến nhà một ông Luật sư nổi tiếng để kèm cho cô con gái cưng của ông học thi trung học. Ngày đầu tiên đứng trước căn biệt thự nguy nga rộng lớn Vũ đã ngại ngùng. Con gái nhà giầu chắc sẽ kiêu kỳ khó chịu lắm. Chàng không ngờ cô học trò của chàng lại thật đơn giản dễ thương. Đôi mắt nai tơ nhìn chàng e lệ bẽn lẽn, và cái miệng cười, chao ơi! có cái răng khểnh có duyên quá chừng chừng. Chàng bị tiếng sét ái tình đập trúng đầu ngay tức khắc. Nàng cũng bị ánh mắt tha thiết của ông thầy làm xao xuyến tâm hồn.
Tình yêu đến nhẹ nhàng như hương hoa theo gió. Vũ đang say sưa với mối tình đầu thì giông bão sẩy đến. Một hôm, không cầm lòng đậu, trước khi ra về Vũ đã ôm Trâm hôn say đắm. Hai người đang trong vòng tay nhau thì cửa xịch mở, ông Luật sư hiện ra như một hung thần. Ông nhìn cả hai bằng con mắt nẩy lửa và quát lên ra lệnh cho con gái vào nhà trong. Sau đó ông lấy tay chỉ ra cửa, nói với Vũ bằng một giọng thật lạnh: yêu cầu cậu bước ra khỏi nhà tôi ngay tức khắc. Từ nay tôi cấm cậu héo lánh tới đây. Tiền lương tôi sẽ đưa cho bà cô cậu sau. Tôi tưởng cậu là con nhà tử tế, tôi mới tin tưởng nhờ cậu kèm cho con gái tôi học. Ai ngờ cậu lại lợi dụng dụ dỗ nó.
Vũ vừa sợ vừa tức run cả người, chàng đỏ mặt lắp bắp
- Thưa bác cháu yêu Trâm thành thật chứ có dụ dỗ gì đâu mà bác nặng lời như vậy
Ông luật sư nhìn chàng mặt hầm hầm
- Hừ, yêu đương gì, cậu không biết nhìn lại mình sao," đũa mốc mà chòi mâm son".
Nói xong ông quay ngoắt vào nhà, để Vũ đứng với cảm giác ai vừa hắt vào mặt chàng một thau nước đá lạnh. Vũ bước ra khỏi căn biệt thự với nỗi đau đớn bẽ bàng.
Sau đó Trâm có đến nhà bà cô Vũ khóc lóc, xin cô tìm Vũ cho Trâm gặp mặt. Hai người mới gặp nhau được vài lần thì Bố Trâm biết, ông nổi trận lôi đình đòi đưa Vũ ra toà về tội dụ dỗ gái vị thành niên. Bà cô sợ hãi, khuyên Vũ nên chấm dứt với Trâm. Tuy đau khổ nhưng vì tự ái Vũ nghe lời cô, tránh không liên lạc với Trâm nữa, dù sau đó Trâm cố đi tìm Vũ.
Tình cờ Huy rất mê binh chủng nhẩy dù, nên rủ Vũ cùng ghi tên gia nhập. Vũ mừng rỡ bằng lòng ngay. Bước chân vào binh nghiệp, Vũ luôn tình nguyện đổi đi xa để Trâm không tìm cách liên lạc được nữa. Thế là chấm dứt mối tình đầu.
Nhân một lần nghỉ phép, Vũ đi chơi ĐÀ LẠT. Tình cờ gặp Loan trong một vũ trường. Nàng là chiêu đãi viên xinh đẹp nhất ở đó. Trong ánh đèn mờ ảo, thoáng thấy Loan cười, nụ cười với chiếc răng khểnh thật có duyên, Vũ như bị mê hoặc, choáng váng cả người. Chàng tưởng như gặp lại người xưa. Vũ say mê Loan qua hình bóng Trâm và cố chinh phục nàng cho bằng được. Vất vả lắm Vũ mới đánh bạt được một ông lớn quyền hành tiền bạc đầy mình, lén vợ, đang o bế cố gắng theo đuổi nàng.
Nghe tin Vũ định cưới Loan, bạn bè ai cũng bảo Vũ điên. Vũ còn nhớ rõ, khuyên nhủ hoài không được, Huy đã hét lên với chàng
- Mày có điên không, mang cả cuộc đời ra chỉ để đổi lấy nụ cười của cố nhân. Làm sao mày hợp được với một người như Loan mà đòi cưới làm vợ?
Tuổi trẻ điên cuồng, mặc cho gia đình, bạn bè ngăn cản. Vũ vẫn lấy Loan.
Tình yêu bồng bột của Vũ tàn mau như đống lửa rơm. Loan không có căn bản học vấn, hoàn cảnh gia đình cũng hoàn toàn khác với gia đình Vũ, nên hai người không có được sự thông cảm hoà hợp. Ngoài tình chăn gối, hai người là hai ốc đảo riêng tư. Những đứa con lần lượt ra đời là những sợi dây ràng buộc khiến Vũ không nỡ rời xa.
May cho Vũ là lần này Loan lại không chịu đi ăn cưới, viện cớ muốn để dành ngày phép về VN thăm gia đình. Thật ra vì Loan không ưa vợ Huy. Loan luôn có ý nghĩ vợ Huy phách lối, lúc nào cũng ta đây có học, là cô giáo, và coi thường Loan. Vũ biết Loan quá nhiều mặc cảm nên nghĩ như vậy, thật ra hai người tính nết khác nhau, nên khó thân thiết với nhau thôi. Vả lại đôi khi Loan ăn nói bậm trợn quá, nên vợ Huy không thích. Chỉ vì hai bà vợ, mà hai ông chồng tuy rất thân nhau cũng ít có cơ hội gặp gỡ.
Florida đón Vũ bằng một ngày nắng đẹp. Huy ôm bạn mừng rỡ, ngắm bạn từ đầu đến chân rồi gật gù:
- Trông mày còn phong độ lắm, đủ sức làm cho tim ai kia phải thổn thức.
Ngồi trên xe từ phi trường về nhà, Vũ hỏi thăm về Trâm tới tấp khiến Huy phải kêu lên
- Tao tưởng hơn sáu bó rồi thì ái tình không còn sôi nổi nữa, ai dè mày vẫn quýnh quáng như xưa.
- Tao cũng tưởng trái tim già nua của mình không còn rung động được nữa. Không ngờ từ lúc nghe mày nói về Trâm, tim tao cứ hồi hộp thế nào ấy, có chết không chứ.
- Bỏ mẹ, gặp lại người xưa, ông lại đứng tim thì khổ lắm đấy.
Vũ chợt nhìn ra cửa xe reo lên:
- Này, cái dây hoa leo hồng hồng kia kìa, có phải là hoa ti gôn không?
- Đúng rồi, ở đây nhiều hoa ti gôn lắm. Có cả hoa phượng và hoa mẫu đơn nữa.
- Giống ở Việt Nam quá nhỉ. Nhìn hoa Ti Gôn tao lại nhớ ngày xưa Trâm mê bài thơ "Hai sắc hoa Ti Gôn" của TTKH lắm. Mê quá, nên nó vận vào người.
Vũ chợt nổi hứng ngâm nga nho nhỏ
"Bảo rằng hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi".
Huy cười phá lên, giọng diễu cợt:
- Vỡ bét bè be ra rồi, chứ còn anh sợ gì nữa. Mẹ kiếp! lại bị ái tình vật nữa rồi. Tự nhiên ngồi ngâm thơ ông ổng, mặt cứ thộn ra thế kia thì chó nó cũng biết.
Thay quần áo xong, Vũ cứ đứng trước gương nắn đi nắn lại cái nút cà vạt mãi làm Huy sốt ruột:
- Lẹ lên không thôi trễ rồi đó.Trâm dặn phải đưa mày lại sớm, để cậu mợ còn kịp ra ngoài biển ngắm mặt trời lặn. Tình đến thế thì thôi.
Vũ quay lại đưa ngón tay trỏ ngang miệng ra hiệu cho Huy ngừng nói:
- Coi chừng vợ mày nghe được, lại giảng luân lý cho tao bây giờ là khổ tao lắm đấy.
Huy ngừng xe trước nhà Trâm, Vũ bước xuống đưa tay chặn lên ngực nói với bạn bằng một giọng thành khẩn:
- Sao tự nhiên tim tao đập mạnh quá
Huy lắc đầu nhìn bạn cười, nói" Good luck' rồi lái xe đi.
Đứng trước căn nhà xinh xắn có dàn hoa giấy mầu xác pháo, và cây hoa trúc đào đang lả lơi theo gió, Vũ thấy hồi hộp lạ thường, bao nhiêu năm chưa gặp lại Trâm, không biết giây phút đầu tái ngộ nó sẽ ra sao?
Vũ đưa tay run run bấm chuông và bồn chồn đứng đợi. Cảm giác y hệt chàng trai mới lớn đi gặp đào lần đầu tiên. Cánh cửa vừa mở, tim Vũ như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực. Người đàn bà đẹp lộng lẫy diêm dúa kia, có phải là Trâm ngày xưa của chàng không?
Đâu rồi cái miệng cười có chiếc răng khểnh mà chàng đã mê mệt điên cuồng, liều lĩnh mang cả cuộc đời mình ra đánh đổi, để cố tìm lại chút hương xưa. Miệng cười của người đàn bà trước mặt, đang khoe với chàng hàm răng trắng đều đặn như bắp, thật xa lạ. Đâu rồi cái mũi xinh xắn hơi cong cong một chút trông thật đáng yêu, mà chàng vẫn say sưa ngắm mỗi khi Trâm cúi xuống làm bài tập. Cái mũi cao thẳng tắp, tạo cho nàng vẻ đẹp quá sắc sảo tây phương. Chỉ còn tiếng nói vừa cất lên, cho chàng tìm thấy một chút thân quen:
- Trời ơi! anh Vũ, em tưởng không bao giờ còn được gặp anh nữa.
Trâm nhìn chàng với ánh mắt xúc động mừng rỡ, dáng điệu nàng như muốn lao đến phía trước để ôm chầm lấy chàng, trong khi Vũ vẫn đứng chết lặng một chỗ, nhìn Trâm với cảm nghĩ đau đớn âm thầm: "sao em nỡ lấy đi mất của anh tất cả những hình ảnh thân yêu, mà anh hằng ấp ủ từ bấy lâu nay?"
Thấy Vũ đứng im lặng như trời trồng, Trâm lại tưởng Vũ ngỡ ngàng trước sắc đẹp của mình. Nàng vui vẻ hỏi:
- Anh thấy em thế nào?
Bao nhiêu cảm giác bồi hồi xúc động của Vũ biến đi đâu hết. Vũ ngạc nhiên thấy lòng mình bình thản lạ lùng.Tiếng nói bật ra như không phải của chàng, giọng nghe hơi lạnh, có pha chút gì chua chát
- Trâm khác nhiều quá, nếu gặp ở ngoài đường chắc anh không nhận ra được.
- Tại em già đi phải không?
- Không, vẫn trẻ, nhưng bây giờ em đẹp quá, trông khác hẳn, không phải là cô Trâm ngày xưa của anh nữa.
- Anh không thích em đẹp hơn à.
Tự nhiên Vũ thấy mình trở lại linh hoạt, miệng lưỡi dẻo quẹo của mấy ông hay tán phó mát với các bà
- Đàn ông nào lại chả thích đàn bà đẹp. Thích lắm chứ. Tiếc thật, đã lỡ hết rồi, anh đã vợ con đầy đàn làm sao dám mơ tưởng đến người đẹp như em được nữa.
Buổi gặp gỡ tưởng sẽ là một buổi "lòng cuồng điên vì nhớ"* long trời lở đất. Ai ngờ nó lặng trang, lặng như trái tim già nua của Vũ lúc này. Không còn những phập phồng loạn nhịp, không còn những hồi hộp ước mơ, không cả một ánh tình nồng nào vương nhẹ trong khoé mắt của kẻ tình si, mà trước giây phút được hội ngộ cố nhân, Vũ đã tưởng như có thể bỏ tất cả thật dễ dàng, để được trở về bầu trời dĩ vãng.
Ngồi bên Trâm suốt cả một buổi chiều, ngắm hoàng hôn trên bờ biển thơ mộng. Nghe Trâm nhắc lại những kỷ niệm xưa... Vũ chỉ thấy lòng nhẹ nhàng êm ả, tưởng như ngồi bên một người bạn cũ rất thân từ thời trung học, và đang nghe nàng tâm sự mối tình đầu của nàng với ai đó... của thuở học trò đã xa thật là xa.
Trong truyện ngắn “Lẽ Ra”, viết vào năm 2003, tôi mượn hình ảnh của Lệ Thu và Quỳnh Giao, hư cấu trong nhân vật Mai. Đây có lẽ là nhân vật tôi đắc ý nhất trong các truyện ngắn của tôi.
Nhưng chúng tôi luôn nhớ "trận đánh cuối cùng trước lúc kết thúc chiến tranh thường là trận đánh tổn thất nhân mạng nặng nề nhất" để kiên nhẫn đi hết phần cuối của đường hầm đại dịch đen tối, dài thăm thẳm
Một động tác tập chân, hai cách thể hiện, và ở ba tư thế ngồi, nằm hoặc đứng giúp giảm đau lưng, thần kinh tọa đau đầu gối, đau mắc cá, tê các ngón chân
Mỗi con người Việt Nam khi ra đi đều mang theo mình hình ảnh quê hương và vô cùng trân trọng. Dẫu tôi có chết trên xứ người, thân xác có thành tro bụi, nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này
Muốn thật nhiều kể ra cũng hao hơi , mệt trí.
Không khéo lại hóa thành tên… Kịch sĩ dỏm-dở-dai.
Thôi biết phận hèn tài cán chẳng bằng ai,
Về rửa chén, nấu cơm sống cuộc đời… Ẩn sĩ.!
... chợt ngưng vẽ
môi điểm nụ cười
mắt long lanh. sáng
dường như V đang có điều bí mật
thì ra
“điều bí mật”
luôn ẩn nấp trong tim
đợi tiếng. thầm thì...
Đại dịch COVID-19 không lấy đi người thân của Bella, nhưng đã cướp đi tuổi trẻ, tương lai của cô nữ sinh 19 tuổi, và đẩy cô vào cuộc đời nghèo khó, cơ cực giống như con đường mẹ cô đang đi...
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
Xinh tươi áo đỏ xanh hồng
Ngày Đầu Năm Mới tươi trong nắng mùa.
Bảy mươi năm có đủ chưa!!
Mỗi ngày vui khỏe nhặt thưa chuyện đời
Cảm ơn thiên địa đất trời
Ta bao nhiêu tuổi phố thời vẫn hơn...
Happy New Year đến Thầy Cô, Qúy Vị đồng hương cùng toàn thể
Cựu Học Sinh Ngô Quyền...
Mong 2021 sẽ là một năm an lành, mọi điều tốt đẹp sẽ đến
với đại gia đình Ngô Quyền và Đồng Hương ...
Đá không buồn và không biết giận
Luôn an nhiên tư thế một mình.
Khi nào buồn ra ngồi bên đá
Nhìn cây lay theo gió xạc xào
Đá và cây tưởng như xa lạ
Ở bên nhau lại rất hài hòa.
Năm nay Covid quấy dương trần
Kẻ chết buồn đau, sống bất an
Lũ lụt thiên tai hành đất mẹ
Ôn hoàng dịch bệnh hại người dân
Năm châu đóng cửa nơi hoàn vũ
Mời quý vị thưởng thức Liên Khúc nhạc Giáng Sinh “Bài Thánh Ca Buồn" và “Hai Mùa Noel"
Nhạc sĩ Nguyên Vũ sáng tác
Qua hai tiếng hát: Đèo Văn Sách và Kim Phụng
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
Xin ghi lại chuyện này để chia xẻ món quà Giáng sinh tinh thần đến sớm với tất cả những ai đọc đến những dòng này, để thấy cuộc đời vẫn đẹp trong muôn vàn khó khăn do đại dịch cúm Tàu gây ra.
Hôm nay, ngày 12/14/2020 là một ngày lịch sử trong cuộc chiến chống đại dịch Covid-19 khi những mũi vaccine đầu tiên đã được tiêm cho các nhân viên y tế khắp nước Mỹ.
đêm qua có điều gì không ổn
nên cơn buồn ngủ. chập chùng kéo đến
lạ lùng
khi chiều. mới muộn
đêm. chưa tới...
giấc mơ tôi. có bóng bạn bè
không rõ mặt
nói cười trong đôi mắt
mỗi người hiện ra trên màn trí nhớ
không tên
Xin thắp ngọn nến hồng trong Thánh Lễ đêm nay, ngọn nến ấm áp tình người, tưởng nhớ và nguyện cầu cho những Thiên Thần thương yêu luôn bình an nơi Nước Chúa.
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
Anh ra đi, để lại đau buồn cho những người thân ở lại, nhưng với riêng anh, tôi biết là một ước muốn khôn nguôi. Anh đã đến được nơi anh hằng mong đợi, xum họp với nàng ALICE, người yêu muôn thuở của anh.
Tôi đã đi du lịch nhiều chuyến và mỗi chuyến đều được sắp đặt trước rất kỹ càng. Như chuyến đi Âu Châu vào cuối tháng sáu và đầu tháng bảy năm 2019 đã được bắt đầu chuẩn bị từ hơn sáu tháng trước.
Vào lúc mà cứ mỗi phút là có hơn một người Mỹ bị Coronavirus lấy mất cuộc đời thì bất cứ một nghĩa cử nào cũng có thể là một điểm sáng rạng ngời giữa đêm đen.
năm nay.có biết bao gia đình
đón Thanksgiving. buồn lắm!
tôi thương người mẹ trẻ
gặp ngoài bưu điện
dẫn theo ba con nhỏ, đi gửi quà cho chồng
có lẽ: lính ở xa...
mẹ con nheo nhóc quá
tôi muốn được ôm các em vào lòng
rồi, không dám…
MÙA LỄ TẠ ƠN đến nữa rồi
Dù còn Covid cố nương vui
Gà Tây ế ẩm chưng vàng kệ
Bánh bí dư thừa chất đỏ cơi
Bởi nhớ thịnh tình người thuở trước
Nên thương nghĩa cử kẻ cùng thời
Xin cùng kiên nhẫn, nghĩ đến người khác và nghĩ đến chính bạn. Đừng coi thường Coronavirus cho đến lúc nào tất cả người Mỹ được chích đủ cả hai liều thuốc chủng ngừa COVID-19 .
Mùa Thanksgiving về với người dân Mỹ từ đầu tháng 11 với những thức ăn truyền thống ở các ngôi chợ. Trong đó có những bao khoai lang đỏ tươi tốt mời gọi người mua luôn mang tâm tưởng chúng tôi về rất gần với cả hai quê hương.
Trong ánh nến lung linh của buổi tiệc Thanksgiving khác thường trong thời đại dịch vào tối thứ năm 26 tháng 11 năm nay, xin cùng góp phần cầu nguyện cho nhân loại sớm khống chế được Coronavirus,
Không gì quí giá bằng bữa cơm gia đình nhân lễ Tạ Ơn mọi người cầm tay nhau cảm tạ Trời Phật trước khi bắt đầu bữa cơm hội họp đông đủ bà con thân quyến.
Tạ ơn nòi giống Lạc Hồng
Bốn ngàn năm máu Tiên Long quật cường
Đánh tan lũ giặc bắc phương
Ngàn năm bờ cõi biên cương vững vàng.
Mang dòng máu đỏ hiên ngang
Tạ ơn vương đế Nam bang mạnh hùng
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
Các bạn bị đau vai đau cổ kinh niên đi trị liệu mà vẫn không hết xin theo dõi clip nầy nhé. Những thứ cần thiết ở nhà để hỗ trợ cho quá trình trị liệu của các bạn. Chúc các bạn thành công.
Từ trong tấm ảnh nhớ tụi mày
Ngày Xưa Thân Ái trọn vòng tay
Trường xưa lớp cũ giờ còn đó
Nửa vòng trái đất lại phân hai.
Bốn lăm năm gặp gỡ đôi lần
Có thằng còn nặng nợ bước chân
Bên đời cơm áo chân chưa mỏi
Sờ tay tóc trắng bụi phong trần.
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch.
Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này.
Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
Người ta đang đi đâu
mà ngược về hai phía?
Không ai đi về phía
dưới gốc cây bồ đề *
ghé ngồi sau lưng Phật
để nghe sự tĩnh lặng
trong vạt áo từ bi
để thấy mình thức tỉnh
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó, chị cũng không được nhìn thấy, mặc dù nó vẫn hiện hữu.
Bất giác chị ôm mặt mình nấc lên.
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
Ơn đời mưa móc gửi trao
Tháng Mười Một Đến nghẹn ngào mưa thâm
Bước theo ngày tháng lặng thầm
Em cười ta khóc mỗi năm đông về.
Vui buồn trên mảnh đất quê
Bảy mươi năm ấm êm lề áo cơm
Qua câu chuyện này tôi xin nhắn gởi tới những bạn đang khó khăn hoặc chưa thành công:
- Hãy cố gắng hết sức và luôn sống đúng lương tâm, đạo đức. Trời không phụ người tốt.
Cũng như tất cả mọi thứ, lễ hội ma quỷ trong mùa đại dịch sẽ khác thường, không được tổ chức rầm rộ như thường lệ. Người buồn nhất có lẽ là các em bé mất dịp hóa trang đi xin kẹo
Tôi chạy đi tìm chỗ thang máy, mới lúc nãy thang máy ở đây mà bây giờ kiếm không ra, chẳng lẽ cái thang máy cũng ma quái như bà già biến mất để trêu ngươi tôi?
Tên thanh niên không thèm ngoái đầu nhìn lại, nó ôm con gà ngồi ở yên sau. Chiếc xe rồ máy lao ra khỏi cổng. Chị Mận đứng yên như trời trồng miệng lẩm bẩm:
- Không biết sáng giờ nó ăn uống gì chưa?
Tôi vốn có lòng thương cà cuống, ít nhất chúng là một phần tuổi thơ của tôi, nên rất bất mãn với cổ nhân. Cà cuống đâu có cay như ớt, như gừng để gừng càng già càng cay.
Khi xe lửa rời bến, tôi đứng ở cửa sổ để nhìn lại Huế một lần cuối thì khói xe lửa tạt vào mặt tôi và từ đó bụi khói vào mắt tôi làm tôi chảy nước mắt suốt một đoạn đường dài.
vẫn cằm vuông. vẻ cương nghị
nét phong trần, theo thời gian, phủ dầy vai áo
chiếc chemise carreaux thầy thường mặc
như một chọn lựa dấn thân
ngày tuổi trẻ
cho tuổi trẻ
lần cuối cùng tôi gặp lại thầy, đã quá tám năm...
Cuộc đời rất ngắn ngủi của Chad sẽ nhắc nhở các bạn trẻ luôn đeo khẩu trang để tự cứu mình, giúp người chung quanh; cùng nhận ra cuộc đời khá mong manh trong, và cả sau đại dịch.
Màu da ngâm ngâm hơi rám nắng, mũi không cao, mắt mí lót, mặt có những nốt tàn nhang li ti. Nụ cười cũng chẳng làm nghiêng nước nghiêng thành nhưng biểu cảm sự thành thực và thân thiện.
Kết thúc năm đệ nhị B3, bạn lãnh thưởng hạng nhất. Phạm Thanh Thừa, đứa bạn chí thân cùng bạn, được phần thưởng hạng nhì. Tôi, Đỗ Công Luận, được phần thưởng hạng ba. Tam kiệt của lớp nhị B3.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.