Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Vũ Thị Quý, Nguyễn Hồng Đức, và Võ Quách Thị Tường Vi - XIN CÁM ƠN ĐỜI

04 Tháng Ba 20181:41 SA(Xem: 15390)
Vũ Thị Quý, Nguyễn Hồng Đức, và Võ Quách Thị Tường Vi - XIN CÁM ƠN ĐỜI

XIN CM ƠN ĐỜI

Vũ Thị Quý, Nguyễn Hồng Đức, và Võ Quách Thị Tường Vi


xincamondoi

Trường Tiểu Học Dưỡng Trí Viện Biên Hòa (1963-1965)

 


Chuyện của V

Tiếng người chiêu đãi viên hàng không Việt Nam qua hệ thống loa trên máy bay báo tin máy bay sắp sửa đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất làm tôi choàng tỉnh. Qua cửa sổ nhỏ của máy bay, tôi thấy những tòa nhà cao ốc nằm chi chít lẫn với căn nhà nhỏ hẹp ở hai bên dòng sông Sài Gòn màu nâu đục, uốn lượn quanh co.  Đây là sông Đồng Nai Biên Hòa? Đây là sông Sài Gòn? Sao lại có màu nâu? Hình ảnh này hoàn toàn khác với những hình ảnh mà tôi đã mường tượng ra ở trong đầu mình từ mấy tuần nay. Nắm hai bàn tay nhau thật chặt tôi vẫn không ngờ là mình đang sắp sửa đặt chân lại trên quê hương của mình. Thật là bất ngờ!!!

 

Cách đây 3 tuần, tôi có nhận được điện thoại của người bạn bên Việt Nam báo tin là có bạn Q đang đi tìm mình. Tin này làm tôi bồi hồi cả mấy đêm không ngủ được. Đầu óc tôi lại quay trở về với thời còn thơ dại năm xưa.

 Tôi làm người “di cư” tất cả hai lần trong cuộc đời của mình. Một lần từ Bình Định vào Biên Hòa và một lần rời Biên Hòa qua Mỹ. Mỗi lần ra đi là mỗi lần mất mát và phần lớn là phải làm lại từ đầu.

Lần di cư vào Biên Hòa thì tôi còn nhỏ không nhớ gì cho lắm. Lâu lâu trong ký ức tôi có hiện lên những hình ảnh lờ mờ của một căn nhà tranh ba gian, chung quanh có khu vườn rộng với nhiều cây ăn trái. Thỉnh thoảng tôi đã cùng cô Dư rình bắt những tên trộm chui qua hàng rào ăn cắp những trái xoài ươm vàng đang trĩu nặng trên cành. Nói là bắt trộm nhưng thật sự bà Cô của tôi cũng thả những người này ra sau khi khuyên họ đừng ăn trộm nữa. “Ai cũng nghèo hết thôi thì mình có gì thì chia sẻ với người ta một chút”.  Hình ảnh của bà cô cao gầy, đầy lòng nhân ái đó lúc nào cũng ở trong trí nhớ non nớt của tôi. Tên của cô là Dư là vì ông bà nội đã có nhiều con nhưng lại có thêm cô khi tuổi cũng khá cao. Họ đặt tên cô là Dư vì muốn có một chút dư, dư cả tình thương gia đình và dư một chút phần vật chất trong cuộc sống gập ghềnh hằng ngày.

Sau khi lần trốn chui, trốn nhủi đi vào miền Nam vào một đêm khuya, bỏ lại đằng sau ngôi nhà thân yêu cùng bà con láng giềng, gia đình tôi định cư ở vùng Phước Hải tỉnh lỵ Biên Hòa. Biên Hòa có dòng sông hiền hòa với lục bình bông tím trôi lặng lẽ dưới chiếc cầu 5 nhịp mà tôi đã nhiều lần theo bạn bè đi bắt hến và tắm sông.

Biên Hòa cũng là nơi mà tôi đã trải qua một thời thơ ấu từ lớp Nhì đến khi xong Trung học, nơi ghi lại trong đời những niềm vui cùng với những nỗi buồn. Những kỷ niệm buồn vui thời thơ ấu này vẫn không bao giờ phai mờ trong trí óc của tôi. Phải nói Biên Hòa là quê hương chính của tôi dù rằng giọng nói của tôi vẫn không bao giờ phai hết những âm hưởng trọ trẹ rất đặc thù của Bình Định và những lời chọc ghẹo của bạn bè, chẳng hạn như: 

"Ai về Bình Định mà coi, con gái Bình Định múa roi đi quyền… "

Tôi cũng nhân dịp này thêm mắm thêm muối vào cho oai:

“Coi chừng tui, tui có võ đó, lên đến đai tím rồi!!"

Nào ai biết là võ Bình Định có đai tím hay không?  Nhưng tôi vẫn thấy các bạn có thêm vẻ e dè không ăn hiếp mình như lúc trước.


Khi tôi về Biên Hòa thì đi học lớp Nhì ở trường Tiểu học Dưỡng Trí Viện Biên Hòa. (Trường Tiểu học này được xây lên cho những người con của các nhân viên làm việc trong bệnh viện có chỗ để đi học.).

Tôi ngồi kế bên cô bạn tên Q, tóc dài, tánh tình dịu dàng và hay dễ khóc. Q có cặp mắt một mí rất hay, lúc nào như cũng đang cười. Q nói tiếng Bắc rặc và cũng đã di cư từ Bắc vào nên thường hay bị lũ bạn vô tình theo chọc ghẹo. Không biết sao mà lúc ấy tôi lại cảm thấy mình rất mạnh mẽ và hay bênh vực Q để chống chọi lại những người bạn tinh nghịch kia. Hai đứa rất thân nhau, lúc nào cũng khắng khít. Có lẽ là cùng thân phận “di cư” với nhau nên thông cảm và dễ thân thiện hơn.

Sau trường tiểu học Dưỡng Trí Viện có một con suối nhỏ, nước rất mát và trong. Nước trên thượng nguồn về, chảy vào một hồ lớn rồi được xả xuống một cái đập, để rồi cuộn quanh co trở lại hình con suối nhỏ chảy qua cây cầu Đúc và uốn cong bao bọc mặt Bắc và mặt Tây của trung tâm Cải Huấn Biên Hòa. 

Thỉnh thoảng tôi hay rủ bạn trốn học đi tắm suối, đào ao thả cá lìm kìm, đùa nghịch cả ngày đến chiều tối mới về nhà. Cả hai vẫn nhớ mãi trận đòn ngày hôm đấy vì tội trốn học đi chơi!!

Rồi những ngày tháng êm đềm lặng lẽ trôi. Cuối năm lớp Nhất, tôi may mắn thi đậu vào lớp đệ thất trường Trung học Ngô Quyền, còn Q thì phải đi học trường trung học tư thục Khiết Tâm. Hai đứa ít gặp được nhau từ dạo đó. Tôi vẫn hay đến thăm Q vào những dịp lễ hay ngày cuối tuần. Mỗi lần đến thăm bạn, tôi hay được bạn đãi nước chè xanh tươi, những bữa cơm nấu theo kiểu Bắc thật ngon. Tôi vẫn nhớ mãi những buổi chiều ngồi bên Q, kế bên lò lửa đỏ, vừa phụ bạn nấu cơm vừa kể chuyện cho nhau nghe. Sau đó vài năm thì Q lập gia đình. “Con gái thì học bao nhiêu đó đủ rồi, bây giờ phải lo chuyện gia đình nữa”, mẹ của Q hay bảo Q như vậy. Hôm đám cưới Q tôi có về, nhìn cô dâu mới xinh đẹp thẹn thùng trong màu áo trắng, đứng bên người chồng lịch duyệt oai nghiêm, tôi rất mừng cho bạn. Khi Q có thai đứa con đầu lòng thì tôi có về thăm. Đó cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Lần “di cư” thứ nhì đến với tôi vào tháng Tư năm 1975. Tôi may mắn được di cư qua Mỹ. Dù hành trang vẫn với hai bàn trắng nhưng trong lòng lại nặng trĩu những kỷ niệm thời ấu thơ với hình ảnh gia đình, thầy cô, bạn bè, và làng xóm. Cuộc ra đi thình lình, tức tưởi làm tôi không kịp giã từ gia đình, không lên viếng được mộ mẹ, hay nói lời tạm biệt với những người thân.

Thời gian như thoi đưa, mới đó mà đã hơn 50 mươi năm rồi. Những thăng trầm của cuộc sống nơi đất mới làm tôi lúc nào cũng bận rộn. Nhưng có nhiều đêm chợt thức giấc lúc nửa khuya tôi lại nhớ đến những kỷ niệm thời ấu thơ và lòng tự hỏi những  người bạn nhỏ năm xưa bây giờ đã trôi dạt về đâu?

Chuyện của Q

Tôi có thể nhớ và tóm tắt lại những gì mình còn giữ lại trong ký ức về thời thơ ấu.

Hồi đó lâu lắm rồi thỉnh thoảng nghe mẹ kể lại là gia đình tôi di cư vào Nam năm 1954, lúc tôi chưa đầy một  tuổi, còn bồng trên tay. Sau mấy lần thay đổi chỗ ở, gia đình tôi sống tại Saigon. Cho đến năm 1958, bố tôi giãi ngũ và cuối cùng chọn đất Biên Hòa nầy để dừng chân sinh sống cho đến ngày nay.

Sau khi dọn về Biên Hòa bố mẹ tôi thuê nhà để gia đình nương náu. Bố tôi may mắn xin được một việc làm ở trong Dưỡng Trí Viện. Năm sau đến tuổi đi học, bố xin cho tôi được học ở trường Tiểu Học trong khuôn viên của nhà thương điên. Những ngày đi học đầu đời, tôi đã trãi qua nhiều vui buồn, bị chế diễu và kỳ thị là dân Bắc Kỳ di cư - "Bắc kỳ ăn cá rô cây…".  Tôi chưa hiểu được câu này nghĩa là gì nhưng mỗi khi nghe vậy là nước mắt tôi chảy đầm đìa. Nhưng lâu rồi cũng quen, tôi bắt đầu học nói tiếng Nam và hòa đồng với cuộc sống bên cạnh những người bạn mới.

Sau ba năm học đến năm lên lớp Nhì (bây giờ là lớp 4), tôi quen được một bạn mới. Bạn này được chuyển từ trường khác đến. Vẻ nhút nhát bỡ ngỡ của bạn ấy làm tôi  nhớ đến mình lúc mới đi học ở ngôi trường này. Một sự ngẫu nhiên là thầy xếp chỗ cho hai đứa ngồi chung một bàn. Từ khi có V, cô bạn học mới, tôi vui vô cùng. Hai đứa chẳng mấy chốc lại thân nhau. Một sự tình cờ nữa là nhà của V lại nằm trên đường đi học của tôi. Tôi hay đến chơi và rủ V đi học. Tánh tình của V hiền nhưng có chút cương quyết đem lại cho tôi một cảm giác vui và thật bình yên khi ở cạnh bạn.

Trong lớp hai đứa rất thân và luôn giúp đỡ lẫn nhau. Bạn học rất giỏi và được thầy cưng nhiều. Các bạn trong lớp cho là V và một bạn nam khác là "hai con cưng của thầy". Tôi biết V và bạn này hay luôn ngầm ganh đua để cố đạt được danh hiệu học giỏi nhất lớp. Anh bạn kia thì ít nói, hay mắc cở với nụ cười mỉm chi, và lúc nào thì quần áo cũng chỉnh tề ngay ngắn.

Rồi thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua. Lên lớp Nhất hai đứa lại càng thân nhau hơn. Giờ ra chơi hai đứa chia nhau ly đá nhận xi rô, hay cây cà rem đậu đen, đậu đỏ. Mỗi khi đến giờ tan học, hai đứa thường chui "lỗ chó" ở sau trường để đi "ngỏ tắt" về nhà cho nhanh. Nhiều khi áo bị dây kẻm gai móc rách, lại bị mẹ cho ăn đòn. V học giỏi nhưng nghịch ngầm cũng không kém, hay chọc phá bạn bè. Tôi nể V ở chỗ đó!

Hôm nào đi học tôi đều đến nhà V sớm hơn để chơi rồi rủ V đi học. Tôi gần như là một thành viên ở nhà V. Ba mẹ V hiền lắm, nhất là mẹ V. Bà rất thương tôi. Có lần bà nói: “Chắc kiếp trước hai đứa là chị em nên bây giờ lại thương yêu nhau như vậy”. Tất cả những tình cảm Bác dành cho tôi, tình bạn thắm thiết của tôi và V lúc bé thơ làm sao tôi kể ra đây cho hết. Những kỷ niệm này tôi sẽ giữ mãi trong ký ức của mình. Dù bây giờ mỗi đứa một nơi, một chí hướng riêng, nhưng V ơi! Dù thời gian sẽ làm thay đổi tất cả nhưng lúc nào tôi cũng vẫn thương mến người bạn nhỏ năm xưa đã cho tôi một cảm xúc thật tuyệt vời của tình bạn bè thời thơ ấu.

Có hôm tôi có việc đi lên ngả tư gần bệnh viện 7B, lúc trở về trời đã tối. Không hiểu sao tôi lại muốn đi bộ thế là tôi rảo bước, con đường dài khoảng hơn 2km mà tôi cứ liên tục bước đều... và khoảng cách dần dần thu ngắn lại.

Khi đi ngang khu dân cư ở đối diện với Trung Tâm Cải Huấn cũ, tự dưng bước chân tôi chậm lại, và tôi quan sát như cố tìm một chút hình ảnh thân thương dù thời gian đã thay đổi rất nhiều, hầu như đã xóa nhòa đi tất cả... Nhưng tôi đã nhận ra rồi, bắt đầu là con đường đi dẫn vào xóm trong, nằm bên hông nhà của V. Tôi đứng nhìn căn nhà ngày xưa của gia đình V nằm ngay mặt đường. Trước cửa nhà V tôi nhớ có 1 cái sân thật rộng, nhưng bây giờ đã thay đổi hết. Họ đã đập đi để xây lại tất cả. Nhà họ xây sát đường và mở cửa hàng buôn bán đồ nội thất: bàn ghế, tủ  kệ... chưng bày chật cả gian phòng lớn.

Thấy tôi tần ngần đứng nhìn, chủ cửa hàng ra đon đả mời  “Cô vào mà xem trong này có nhiều mẫu mới đẹp lắm”. Lời nói của ông chủ cửa hàng làm tôi như tỉnh dậy. Tôi ngập ngừng nói "thôi để bữa khác ban ngày tôi sẽ coi". Tuy nói thế nhưng tôi vẫn không muốn bước đi, thật chậm rãi tôi đi từng bước, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ... như muốn tìm một cái gì đó thật yêu thương mà đã từ lâu rồi tôi đã mất.

Mãi chìm đắm trong giòng suy nghĩ tôi đã đi đến chiếc cầu mà hồi đó người ta thường gọi là cầu Đúc vì nó đã được đúc bằng xi măng cốt sắt. Đứng trên cầu ngó xuống căn nhà sát chân cầu nay là một cửa hàng. Chắc V còn nhớ cầu Đúc nầy và cả căn nhà sát chân cầu?  Đó là nhà cũ của V đó. Hồi V mới học ở trường tiểu học Dưỡng Trí Viện thì gia đình V ở căn nhà này, thời gian đó chúng tôi mới chơi thân với nhau.

Trước cửa nhà V có cây mít thật sai quả, nhưng hai đứa chúng tôi chỉ thích ăn trái cám mít thôi. Món cám mít ngâm nước mắm ớt V làm cho tôi ăn chẳng bao giờ tôi  quên được!!! Tôi chợt nhớ V vô cùng, nhớ những kỷ niệm ngày thơ ấu của hai đứa. Tôi đang đứng đây còn V, bạn đang ở nơi nao? Tôi chợt nghe mắt mình cay cay, vội bước nhanh đi về mà trong lòng buồn không thể nào tả nổi. Hồi nhỏ tánh tôi hay mau nước mắt, bây giờ cũng vậy... V ơi!

Thời gian đã thay đổi đi rất nhiều, có những cái mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn tìm lại được, nhưng tình cảm, tình bạn và những kỷ niệm tuổi thơ của chúng mình chắc chắn sẽ không bao giờ quên được phải không V? Giá gì mình gặp lại… Đã biết bao nhiêu năm qua tôi đã đi tìm V.

Chuyện của Đ

Tôi là “sản phẩm” của miền Nam một trăm phần trăm sau kỳ di cư 1954!

Gia đình tôi định cư ở Biên Hòa sau khi ba tôi có việc làm ở nhà thương Dưỡng Trí Viện. Là con của công chức làm việc cho nhà thương này nên tôi được đi học ở trường tiểu học ở ngay trong khuôn viên của bệnh viện. Trường làng tuy nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ lớp và nam nữ học chung. Ngoài con công chức làm trong nhà thương, trường còn dành cho trẻ em trong vùng lân cận vào học. Trường công nên miễn phí. May mắn là chúng tôi được học chung chương trình như tất cả các trường trên toàn cõi Việt Nam lúc bấy giờ. Tôi còn nhớ lớp Năm bây giờ là lớp Một. Chúng tôi học cuốn Văn Việt Nam do nhà xuất bản Việt Hương ấn hành. Cuối cuốn sách có bài tập đọc “Ông Thầy Đầu Tiên” với câu mở đầu “Trẻ con ngu dại biết chi, Nhờ Thầy răn dạy khắc ghi trong lòng” mà học trò chúng tôi phải học thuộc ngay từ lúc đầu. Năm lớp Tư, chúng tôi học Sử Ký, Địa Lý, Công Dân Giáo Dục, Đức Dục…, với mỗi bài đều có phần Quyết Định ghi thông điệp bài giảng cần nhớ chẳng hạn như tiên học lễ hậu học văn.

Suốt hai năm lớp Nhì và lớp Nhất tôi được vinh dự kéo cờ mỗi sáng khi chào cờ trong sân trường. Phải kéo sao cho khi đến câu “xứng danh nòi giống Lạc Hồng'' là cờ phải lên đến đỉnh cột cờ. Ban đầu cũng hơi run nhưng sau đó thì tôi kéo cờ rất rành và ăn rơ với bài quốc kỳ không sai lệch một chút gì cả.

Học trò trong lớp đa số là nhà quê, đi học có bạn đi chân không. Từ năm 1961 học sinh chúng tôi mặc đồng phục. Trai áo sơ mi trắng bỏ trong quần sọt màu xanh. Học trò lại ở nhà quê nên chúng tôi vui chơi rất đơn giản như quê hương ruộng đồng, mùa nào thứ đó. Bắn đạn, dích hình, chọi đáo, đánh khăng, bắn chim, thả diều, bắt dế, câu cá, tắm suối, và không thể thiếu mục ăn cắp trái cây người ta trồng trong bệnh viện. Mỗi học trò đều có một cá tính riêng. Có người nghịch ngợm lí lắc, có người thâm trầm, có bạn từ thành phố về hay chải chuốt, có bạn từ làng ruộng chung quanh thật thà chất phác, mỗi người một vẻ làm cho lớp học tôi lúc nào cũng vui nhộn và đầy đủ sắc thái.

Ba tôi rất thương con nhưng đối với việc học ông rất nghiêm khắc. Khi đi học tôi phải áo quần thẳng tắp và về nhà thì phải học bài cho xong rồi mới được đi chơi. Tôi còn nhớ năm lớp Tư, viết chữ xấu, ba tôi bắt tập viết lại nhiều lần. Nhờ thế sau này chữ viết được rõ ràng và tôi được các bạn gán cho cái danh từ là học giỏi và là con cưng của thầy!

Mấy mươi  năm đã trôi qua, cuộc đời nhiều gập ghềnh thay đổi, như người xưa vẫn nói "thương hải biến vi tang điền", biển sâu nay đã thành nương dâu. Trường xưa nay đã trở thành một trạm xăng bên lề đường đông đúc, nhưng dư hương và âm hưởng của thiên đàng ngày xưa lúc nào cũng vẫn sống mãi trong lòng tôi.

 Người ta thường nhớ về quá khứ, nhất là khi quá khứ đó vàng son. Những năm học tiểu học là những năm quá khứ thần tiên nhất trong đời mà thiên đàng thu nhỏ của  tôi ngày ấy chính là Nhà Thương Điên Biên Hòa. Tôi cũng cố tìm kiếm lại những người bạn nhỏ năm xưa như đi tìm lại thiên đàng dã mất của mình. Thật may, qua trang nhà của Trường Ngô Quyền tôi tìm lại được cô bạn học hồi lớp Nhì lớp Nhất. Tôi nhắn tin, và 48 giờ sau sóng điện từ đã cho chúng tôi nối lại nhịp cầu. Bạn này giờ ở đầu bên kia trái đất, xa lắc xa lơ!

Tôi cũng được biết nhiều bạn chung lớp sau này đã sớm về lòng đất mẹ, hiến dâng mạng sống của mình. Những người còn lại hôm nay, trong đó có tôi đang viết những dòng này, nhớ về các bạn với tất cả ngậm ngùi và sự mang ơn. Cũng có người bay lạc mãi trời Tây. Hồi đó mà nói sau này mình sống bên Tây hay bên Mỹ, chắc không ai tin được chuyện lại xảy ra như thế.  Có bạn vẫn còn phải vất vả trả nợ cho đời. Và còn nhiều bạn khác, giờ biết nơi đâu. Tôi vẫn hằng mong có một ngày nào được gặp lại những người bạn thời thơ ấu đó và sống lại những ngày xưa thân ái. Xin trả tôi về ngày xưa thơ mộng đó, ... mong bài hát này trở thành sự thật như một lời tiên tri. 


Đôi khi tôi bất chợt nghe những tiếng thở dài trong đêm khuya, như nuối tiếc thở than cho một thời ấu thơ không còn nữa. Ngoảnh mặt lại đi tìm thì bạn ơi, đó chính là tiếng của lòng tôi. Donna, Donna, hay chính đó là tiếng lòng của chúng ta?

Rồi một chiều, sau tiếng chuông điện thoại, giọng một người đàn bà bên kia đầu dây mà sau 50 năm, chỉ với câu chào xã giao thì tôi đã hình dung ngay đây đúng là một người bạn nhỏ năm xưa. Bạn nhỏ thời thơ ấu này có đôi mắt một mí như lúc nào cũng cười và một nốt ruồi trên mặt rất đẹp.

 Kết

Ra khỏi hải quan tôi kéo vali ra ngoài khu địa phận quốc tế. Hơi nóng hừng hực của khí trời Sài gòn vào tháng 8 như lò lửa hất vào mặt tôi. Tiếng người chào đón, tiếng máy xe giòn giã, thiên hạ tấp nập chuyện trò, mùi nồng nặc của khói xăng…

Chợt tôi thấy không gian như dừng lại. Ở một góc nơi cổng ra vào, một hình dáng quen thuộc ngày nào hiện ra. Vẫn Q của ngày xưa với chiếc mũi cao và đôi mắt một mí lúc nào cũng như đang mỉm cười nhìn tôi. Kế bên Q tôi lại thấy một người nữa. Người này dáng dấp cao gầy, nét mặt đầy nét phong sương thăng trầm, và trên môi đang điểm một nụ cười mỉm chi.

Tôi thấy như mình đang ngược dòng thời gian, cùng các bạn hạnh phúc tung tăng vui đùa trong con suối mát trong ở sau trường Tiểu học Dưỡng Trí Viện Biên Hòa của hơn 50 năm về trước.

Hạnh phúc này thật đơn giản mà đến bây giờ chúng tôi mới tìm lại được. Xin cảm ơn đời.

Lập Đông 2017

Vũ Thị Quý, Nguyễn Hồng Đức và Võ Quách Thị Tường Vi


 

11 Tháng Chín 202112:34 SA(Xem: 7190)
Vào cuối tháng mười năm 2008, tôi lần đầu bay về Nam Bán Cầu (Down Under) để thăm hai nước Tân Tây Lan và Úc.
10 Tháng Chín 202110:58 CH(Xem: 7265)
Hai mươi năm trôi qua, ký ức của người lớn có thể đã nhạt nhòa, nỗi đau không còn mới, nhưng với các em, dù năm mươi năm nữa trôi qua, đến cuối cuộc đời, các em vẫn còn nỗi đau...
10 Tháng Chín 20218:14 SA(Xem: 8190)
Từ lúc dịch bệnh sinh sôi Tính nay hơn bốn tháng rồi ít đâu Nghe qua lại thấy nhức đầu Mỗi ngày cảm nhận thương đau dập dồn.
06 Tháng Chín 20219:45 SA(Xem: 3771)
Này bạn, bạn có nhớ không? chính bạn là người đã soạn thảo Những LÁ THƯ NGÔ QUYỀN cho ngày HỘI NGỘ TRÙNG PHÙNG, cho những ngày HỌP MẶT TRUYỀN THỐNG đã làm nức lòng Thầy trò NQ
04 Tháng Chín 202111:57 CH(Xem: 9038)
Ngày xưa ở Việt Nam, người đóng vai chọc cười khán giả được gọi là anh hề, ngày nay người ta gọi là diễn viên hài hay nghệ sĩ hài.
04 Tháng Chín 202112:56 SA(Xem: 10281)
Con đường này đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Đường Trịnh Hoài Đức (THĐ) không dài lắm, độ chừng 2 km, bắt đầu từ Công trường Sông Phố và kết thúc ở bùng binh Biên Hùng.
04 Tháng Chín 202112:05 SA(Xem: 4255)
Phàm ở đời, những ai muốn xây dựng sự nghiệp lớn, đều phải có đức nhẫn nhục để vượt qua bao lần thất bại mới đạt được thành công.
03 Tháng Chín 202112:22 SA(Xem: 8017)
Nhìn lại, thương nơi mình đến Nhìn lên, mơ cõi thiên đường Nhìn xuống, lau đất vàng xanh Nhìn quanh, bao xác thân hành
01 Tháng Chín 202111:40 CH(Xem: 8066)
Một thuở huy hoàng, ngọc viễn đông Bây giờ khốn khổ, miền tâm dịch Ước mong Dịch Hán sớm dẹp tan Sài Gòn tái thiết tuyệt khang an!
01 Tháng Chín 202111:36 CH(Xem: 9221)
Đôi câu viết vội thay quà. Gửi tới quý bạn tình "Già" bên nhau. Nào ai biết được mai sau? Ngày vui gặp lại sẽ mau tới gần...
01 Tháng Chín 202111:32 CH(Xem: 7901)
Đôi bàn tay chắp vào nhau cầu nguyện Cho yên bình trở lại với quê hương Dịch bệnh qua đi... An lành miên viễn Tay sẽ tìm về ... Thắp sáng yêu thương.
01 Tháng Chín 202110:00 CH(Xem: 10374)
Yêu nhau trọn vẹn sắt son Xuân đi đông đến vẫn còn bên nhau Anh xin nguyện ước một câu Đôi ta vẫn mãi bên nhau suốt đời
01 Tháng Chín 202112:42 SA(Xem: 6904)
nhưng ai cũng cần ăn hiền ở lành cho con cháu được nhờ phước đức cha mẹ ông bà để lại. Đó là gia tài vô giá, là tài khoản an toàn nhất.
31 Tháng Tám 20211:21 SA(Xem: 7859)
Kính mời quý Thầy Cô cùng quý chị em thưởng lãm Kính chúc quý Thầy Cô cùng anh chị em một Mùa Lễ Vu Lan Báo Hiếu thật an lạc. Bé Phú
27 Tháng Tám 20219:56 CH(Xem: 11430)
Bước chân buồn lặng lẽ trôi Hắt hiu một bóng, luân hồi phù vân Câu kinh nhật tụng vọng âm Một người ở lại thế trần quạnh hiu.
22 Tháng Tám 20217:04 CH(Xem: 8383)
Xin hồ hoa cứ hồng sen như thế Để đất trời mãi mãi vẫn là thơ Để em gom hết hương nồng quê mẹ Gửi về anh... Kẻo quên mất nẻo về.
22 Tháng Tám 20214:42 CH(Xem: 7629)
Rất hiếm hoi chúng ta mới tìm thấy vài bài viết ký tên Trần Hữu Phúc mặc dù anh là tác giả hằng trăm bài trên trang nhà và khắp các diễn đàn:
22 Tháng Tám 202111:05 SA(Xem: 7320)
Này bạn, bạn có nhớ không? chính bạn là người đã soạn thảo BẢN NỘI QUY Hội Ái Hữu CHS NGÔ QUYỀN BH, ước vọng là thành lập cho kỳ được 1 Hội Ái Hữu chs NGÔ QUYỀN vững mạnh ...
22 Tháng Tám 20211:05 SA(Xem: 8211)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: VU LAN NHỚ MẸ - Thơ Kiều Oanh - NS Michel Trương (LMST) phổ nhạc Tiếng hát Tâm Thư KIỀU OANH THỰC HIỆN YOUTUBE
22 Tháng Tám 202112:54 SA(Xem: 4138)
Bài kinh “Phật thuyết Vu-Lan-Bồn” là một trong những bài kinh ngắn dễ hiểu, là một thông điệp giá trị nhắc nhở chúng ta đạo làm người, trong đó đạo hiếu với cha mẹ là nền tảng đạo đức quan trọng
22 Tháng Tám 202112:22 SA(Xem: 7856)
Vu Lan Báo Hiếu gìn phần Đạo con giữ vẹn nghĩa ân cao dày Cha là bóng cả che bay Mẹ là suối mát tưới ngày tỏa đêm...
19 Tháng Tám 20217:08 CH(Xem: 7969)
Đời người sao quá mỏng manh Đông về, xuân đến qua nhanh từng ngày Tìm trong nỗi nhớ men cay Cho quên sầu muộn , gió bay nỗi buồn
17 Tháng Tám 20219:54 CH(Xem: 8323)
Chốn non bồng, giờ đây Em yên nghỉ Mặc Hồng Trần còn bao nỗi xót xa “Thầy, Bạn” đây … ngậm ngùi mà thương nhớ Nhớ đến Em “Người Xứ Bưởi” … Trần Nguyên
17 Tháng Tám 20211:00 SA(Xem: 8884)
Bây giờ, tháng Tám nhân dịp giỗ đầu của anh xin được thắp nén hương lòng gửi đến người Anh, Tiểu Sư Thúc ngày nào đã ra đi quá sớm khi biết bao hoài bão, nguyện ước chưa thành.
17 Tháng Tám 202112:59 SA(Xem: 8335)
Chúng tôi sẽ giữ lời hứa với em cố gắng duy trì Website Ngô Quyền. Những người trẻ Ngô Quyền sẽ tiếp nối đàn anh giữ gìn và phát triển hội AHCHSNQ lớn mạnh.
16 Tháng Tám 202110:43 CH(Xem: 7832)
Này bạn, bạn có nhớ không? tại thuở ấy chúng ta có cùng chủ trương đặt thông tin là nổ lực hàng đầu
16 Tháng Tám 20211:45 SA(Xem: 9366)
Anh Phúc đã về thế giới khác, nhưng ở đâu đó, có lẽ anh vẫn nhìn xuống, tiếp thêm nghị lực cho những người đang vác ngà voi cho một tương lai tươi sáng hơn của quê nhà.
16 Tháng Tám 202112:44 SA(Xem: 12288)
một nén hương thắp cho người bạn thời thơ ấu, vào ngày giỗ đầu. tháng 8, năm 2021.
15 Tháng Tám 20214:39 CH(Xem: 8876)
Phúc ơi thôi đã thôi rồi, Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta...
15 Tháng Tám 202112:36 CH(Xem: 8598)
Tháng tám lệ nhỏ tuôn rơi Một Năm Bạn Đã xa rời thế gian Ngô Quyền tiếng gọi âm vang Bạn Trần Hữu Phúc lìa đàn thiên di...
14 Tháng Tám 20219:59 CH(Xem: 10616)
Thương ai tóc rối tơi bời Tình ơi một kiếp rong chơi ta bà Lạy người yên nghỉ nơi xa Sợi buồn ta giữ trăng tà nhớ ai.
14 Tháng Tám 20218:35 CH(Xem: 11421)
Mùa VU LAN Nhìn màu hoa nhớ MẸ Nhớ cả TRÁI RỪNG đã trôi vào cổ tích nhớ thương.
14 Tháng Tám 20218:32 CH(Xem: 10605)
Chiều nay em đã đi rồi Bên bờ bến vắng bồi hồi nhớ nhung Triều dâng ngọn sóng ngập ngừng Chờ em quay lại nơi từng bên nhau
09 Tháng Tám 20212:26 SA(Xem: 8092)
Đã lâu không gặp Hữu-Hạnh đây Buồn tin cụ mất mồng ba này Tháng Tám, năm Hai không hai một Cụ phước đầy, hưởng thọ chín tư
09 Tháng Tám 20212:07 SA(Xem: 8038)
Những ngày qua, đoàn người ly hương bỏ miền đất hứa, về quê nhà ở miền Bắc miền Trung vì dịch họa hành. Đến thì dễ nhưng về gian nan hơn. Đã có sự trả giá bằng mạng sống.
09 Tháng Tám 20211:28 SA(Xem: 7310)
Ông chỉ muốn chúng nó biến mất trong đầu óc ông để ông ngủ yên tối nay và thoải mái tận hưởng những ngày du lịch một đất nước lạ đời và thăm lại các người thân sau bao nhiêu năm dài xa cách.
09 Tháng Tám 20211:18 SA(Xem: 9412)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: VÁ KHÂU NỖI BUỒN - Thơ PhamPhanLang - Nhạc: Vĩnh Điện - Trình bày: Vân Khánh
08 Tháng Tám 20215:56 CH(Xem: 3606)
Nhưng lực bất tòng tâm, ở phút thứ 118, từ một cú sút vào gần khung thành Mexico của đồng đội Kellyn Acosta, tiền vệ Miles Robinson (12) đội đầu vào khung thành.
08 Tháng Tám 20212:12 SA(Xem: 8159)
Thành phố Sai Gòn bây giờ là một thành phố ma (ville fantôme). Nhà nhà đóng cửa, đường phố không một bóng xe, không một bóng người.
08 Tháng Tám 20211:17 SA(Xem: 10613)
Phận con chữ hiếu chưa tròn Chưa ngày chăm sóc, mỏi mòn cách xa Cho con cúi lạy xin tha Một lời sám hối xót xa cõi lòng
07 Tháng Tám 202111:17 CH(Xem: 11369)
Gửi dấu yêu vào dạt dào gió lộng Tơi tả bay khăn áo lụa xuân thì Làm lạc mất hình ra xa khỏi bóng Gần cuối đời nước mắt vẫn tràn mi.
05 Tháng Tám 202111:59 CH(Xem: 9539)
Năm 1971, tạp chí Sáng Tạo của cố nhà văn Mai Thảo xuất hiện những vần thơ của một người tự cho mình là “kẻ hoang đàng”, “tên vô đạo”, “bất tín đồ trong tình yêu” – Nguyễn Tất Nhiên.
02 Tháng Tám 202112:54 SA(Xem: 8062)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Thơ: Nguyễn Thị Ngọc Dung - Nhạc: Vũ Đức Nghiêm - Tiếng hát: Như Hương
01 Tháng Tám 20211:18 SA(Xem: 10936)
Có lúc tưởng mình chỉ là cái bóng Yêu nồng nàn lại chẳng thể gần nhau Anh... Lặn lội phương xa nhiều lận đận Em... Ẩn mình vào ốc nhỏ long đong.
28 Tháng Bảy 20211:08 SA(Xem: 9807)
Những cánh chim ẩn mình đã tung bay vào nắng sớm, cây cỏ sau vườn chổi dậy những mầm xanh…
27 Tháng Bảy 20211:04 SA(Xem: 6904)
Đà Lạt là một thành phố mộng mơ của thanh niên và thiếu nữ thời đó. Nhưng ngày nay tất cả đều chỉ còn trong dĩ vãng.
26 Tháng Bảy 202111:07 CH(Xem: 9817)
. Chú dừng chổi và chợt hỏi mình ên: -Ông nội ơi! bài vở ở trường có phải là tạp niệm không ông nội?
26 Tháng Bảy 20216:37 CH(Xem: 11103)
Theo em ướt dấu trăng mờ Loanh quanh thấy bóng dại khờ trong nhau. Nợ em một nửa lời chào Để dành mai mốt biết đau với người.
26 Tháng Bảy 20215:46 CH(Xem: 11105)
Còn tôi. Già rồi bất lực. Một chút quà Như cát giữa biển khơi
26 Tháng Bảy 20215:04 CH(Xem: 10118)
Thế mà em vội bước sang sông Pháo nổ vu qui tắt lửa lòng Thời gian qua mãi nào trở lại Niệm khúc cho ai buổi tàn đông
26 Tháng Bảy 202112:43 SA(Xem: 8440)
Tôi không dám nhận mình là “văn sĩ” (Cũng chẳng mong được gọi như vậy đâu!) Thế giới văn chương muôn sắc muôn màu Tôi chỉ là một người hay “kể chuyện"
25 Tháng Bảy 20219:13 CH(Xem: 7098)
Nhưng nói thật từ tận đáy lòng, tới lúc này, tôi vẫn yêu mến tất cả những người xếp đã từng “đi qua đời tôi” kể cả bà xếp dữ, vì nhờ có xếp dữ tôi mới chỉnh đốn lại mình cho được hoàn hảo hơn.
25 Tháng Bảy 20218:32 CH(Xem: 8492)
Lau khô nước mắt Sài Gòn Đêm không nhộn nhịp có còn ngựa xe Giọt buồn rớt xuống trưa hè Triệu con tim khóc chở che Sài Gòn...
23 Tháng Bảy 20215:01 CH(Xem: 11637)
Dấu chân vừa bước qua in dấu Bụi thời gian đã phủ mất rồi Nhìn quẩn quanh những điều tốt xấu Chỉ thấy toàn mờ mịt mây trôi.
16 Tháng Bảy 202112:06 SA(Xem: 7420)
Ngày tôi còn nhỏ, thành phố Sài Gòn không quá đông dân như ngày nay. Quận 4 của tôi còn nhiều đồng ruộng nhìn mút mắt.
15 Tháng Bảy 20211:16 SA(Xem: 8459)
Thật buồn thay, kể từ tháng 7/2019, sau một thời gian dài tồn tại, rạp Biên Hùng- một biểu tượng văn hóa lâu đời của Biên Hòa - đã chính thức bị xóa sổ.
15 Tháng Bảy 202112:24 SA(Xem: 8078)
(Viết thay, là nén hương lòng cho giỗ đầu của NQK8 Trần Hữu Phúc) (Để tưởng nhớ Ba, người đã dạy con coi đá banh từ năm lớp bốn)
14 Tháng Bảy 202111:15 CH(Xem: 2799)
Chương trình phòng chống bệnh ung thư của văn phòng BPSOS-Houston Xin quý vị đón xem chương trình của chúng tôi được phát sóng 2 tháng một lần
14 Tháng Bảy 20219:51 CH(Xem: 9029)
Người yêu ấy có phải là tôi không? Chỉ có anh trả lời được. Tiếc thay anh đã chết không thể trả lời.
14 Tháng Bảy 202112:16 SA(Xem: 11087)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: LỜI KINH CUỐI - Nhạc: Phạm Chinh Đông - Trình bày: Cẩm Bình
13 Tháng Bảy 202111:04 CH(Xem: 6757)
Thế là anh đúng hẹn lại đến. Tháng sáu 2021 mùa hè rực rỡ càng thêm rực rỡ vì có anh.
10 Tháng Bảy 20217:15 CH(Xem: 11605)
Giờ... Xa biền biệt phương nào Hương hoa bưởi vẫn dạt dào... Người ơi. Bài thơ mực tím mồng tơi. Nồng nàn giữ mãi nghìn lời nhớ thương.
10 Tháng Bảy 20213:24 CH(Xem: 11508)
GPS định vị trong chừng mực Khi trật đường em đã vội kêu lên Không quay đầu bão tố sẽ kề bên Con đường ấy một mình anh riêng lối.
09 Tháng Bảy 20213:12 CH(Xem: 9995)
Cuộc tình sao quá mong manh Còn đây màu mực tuổi xanh hẹn thề Bên giòng sông vắng chiều quê Chỉ còn anh đứng triền đê đợi chờ
05 Tháng Bảy 202112:14 SA(Xem: 6511)
Chị lúc nào cũng nhớ em, cám ơn em đã cho chị nhiều niềm vui trong những mùa tranh giải. Hãy yên bình trong thế giới của em nghe Phúc.
04 Tháng Bảy 202111:47 CH(Xem: 8797)
Trở về rồi, Thầy có thấy vấn vương? Ghế đá, hàng cây, sân trường… im lặng Mây lững lờ trôi như đang hờn trách Tuổi học trò thần thánh ai mang đi
04 Tháng Bảy 202111:22 CH(Xem: 7245)
Bức tranh Đàlạt mà mẹ cô đã vẽ, giờ đây như có ai lấy mực bôi vào. Không còn nữa những con đường hoa anh đào, không còn nữa vườn hoa của mẹ!
04 Tháng Bảy 202111:04 CH(Xem: 9864)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: KỶ NIỆM - Nhạc Phạm Duy Thanh Lam trình bày
04 Tháng Bảy 202111:03 CH(Xem: 9811)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "NỤ HOA NHỎ - Sáng tác: Nguyễn Cư (K3) - Tiếng hát: Cố ca sĩ Duy Quang KIỀU OANH THỰC HIỆN YOUTUBE
04 Tháng Bảy 202110:31 CH(Xem: 7145)
Cám ơn nước Mỹ đã cho gia đình chị Bông cơ hội sống và làm việc để có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay. Nước Mỹ thật đáng yêu.
04 Tháng Bảy 20214:16 CH(Xem: 8971)
Tháng Bảy quê người hoa đăng lễ hội Mừng đón Ngày Độc Lập với Tự Do Pháo nổ trên cao, thiên hạ chuyện trò Khắp chốn muôn nơi, mọi người ca hát
03 Tháng Bảy 202111:14 CH(Xem: 8615)
245 năm nước Hoa Kỳ Tuyên ngôn độc lập chân đi vững bền Thế gian biết họ biết tên Danh siêu cường quốc vang rền năm châu.
03 Tháng Bảy 20219:16 CH(Xem: 12035)
Quỳ lạy Chúa... Con là người ngoại đạo Nhưng trong con Thiên Chúa rất dạt dào Cầu xin Chúa giúp con bình tâm lại Vì lòng con luôn sóng cuộn dâng trào.
28 Tháng Sáu 20216:47 CH(Xem: 12056)
Ta về hỏi lại đồng môn Bao nhiêu người cũ mất còn biết không? Sĩ phu còn nợ non sông Hồn quê thổn thức nỗi lòng chia xa
28 Tháng Sáu 20212:12 SA(Xem: 7129)
Ôi! nói chung là những người nào còn người bạn đời bên cạnh, phải “tuyên dương” đối phương tối đa, phải cùng nhau lập được một ngày “Wife or Husband”.
28 Tháng Sáu 20211:56 SA(Xem: 5309)
Với tôi, ve thì nhất định là “ve vui”, không hề là “ve lạnh”, lại càng không thể là “ve sầu”!
27 Tháng Sáu 20213:56 CH(Xem: 9590)
Tôi đã làm một chuyến đi chơi xa bằng xe van kéo dài 16 ngày. tổng cộng 6.600 miles (10.560 km).
27 Tháng Sáu 20218:26 SA(Xem: 12295)
Nửa trăm năm vẫn chưa hề gặp lại Quên nhiều điều nhưng vẫn nhớ dòng sông Bến xưa giờ lá rũ buồn tê tái Tiễn tình xưa vào nỗi nhớ chùng lòng.
27 Tháng Sáu 20211:45 SA(Xem: 11830)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: NHƯ KIẾP SÔNG CHỜ - Thơ Hà Thu Thủy - Nhạc: Phạm Chinh Đông - Trình bày: Thục Tâm
25 Tháng Sáu 202110:17 CH(Xem: 12806)
46 năm đã trở thành quá khứ Mà thời gian vẫn chưa đủ chôn vùi Xác chúng mình tro rải biển anh ơi! Hồn theo gió cùng trăng soi đầu núi.
24 Tháng Sáu 202112:49 CH(Xem: 11375)
Bóng dáng nhân từ Cha vẫn đó Hình dung hiền thục Mẹ còn đâu Nhớ thương há chỉ Ngày Từ Phụ Đau xót tàn canh ngấn lệ sầu
24 Tháng Sáu 202112:45 CH(Xem: 11065)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn nghe giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường nên gió phải lang thang.
20 Tháng Sáu 20219:31 SA(Xem: 9749)
Tôi viết bài này để lật lại trang ký ức của mình và tri ân họ. Tri ân những người cha đã cho tôi nhiều ân sủng. Tri ân người chồng từng là lính bảo vệ đất nước và cho tôi một mái ấm gia đình.
20 Tháng Sáu 20212:48 SA(Xem: 6377)
Lâu lắm rồi nụ cười của ông mới mở rộng hết ga như vậy, ông nghĩ “chuyến về Cali này thật hên, ông sẽ được hồi sinh lại quá khứ trong ngày lễ QLVNCH...”
20 Tháng Sáu 20212:31 SA(Xem: 7058)
Nhân ngày lễ Từ Phụ (Father’s Day), tôi xin mạn phép nhắc nhở các bậc làm cha hãy cùng với người mẹ cố gắng tạo cơ hội cho các con mình có một nghề nghiệp vững chắc để tự nuôi thân.
20 Tháng Sáu 20212:15 SA(Xem: 8562)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HAPPY FATHER'S DAY - TÌNH CHA CÒN ĐÓ ĐẸP THAY Kiều Oanh Thự Hiện Youtube
20 Tháng Sáu 20212:04 SA(Xem: 6330)
Nhìn các con lễ phép chào đón khách với nụ cười tươi tắn, thân mật, anh thầm cảm tạ Ơn Trên đã ban cho anh một diễm phúc tuyệt vời mà không phải người cha nào khi quyết định bước thêm bước nữa có được.
20 Tháng Sáu 20211:49 SA(Xem: 10543)
Xin bấm vào youtube để thưởng thức TƯỞNG NHỚ VỀ CHA - Thơ Hoàng Ánh Nguyệt Nhạc LMST - Hòa Âm Vũ Thế Dũng Tiếng hát: Tâm Thư- Video: Huyền Ái
20 Tháng Sáu 20211:39 SA(Xem: 4013)
TẤM giờ không bé nữa BỐNG lớn đi xa rồi Giếng khơi cũng lần lữa Vào cổ tích chơi vơi BỐNG... BỐNG ơi! Nhớ nhé Chén vàng, cơm bạc xa Cũng đừng quên cô bé Và tình yêu quê nhà.
20 Tháng Sáu 20211:23 SA(Xem: 3962)
Cha về với cõi u linh Mười năm loan phụng hòa minh tương phùng Ấm êm huyệt địa mộ chung Con còn sớm tối vẫy vùng trường giang...
20 Tháng Sáu 202112:31 SA(Xem: 7549)
Tôi sẽ không viết những điều ai cũng biết về Trần Thiện Thanh, chỉ xin kể lại những “kỷ niệm” của riêng tôi với chàng ca nhạc sĩ lắm tài nhiều tình này.
19 Tháng Sáu 202110:48 CH(Xem: 11722)
Ước gì có một ngày như thế Bọn chúng mình, già mấy cũng thấy vui Lỡ mai kia đứa lìa đời Cũng có đám bạn già Ngồi trên xe lăn nắm tay nhau mà khóc.
19 Tháng Sáu 20212:48 SA(Xem: 4790)
Ngày của Cha thường được tổ chức vào các ngày khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới, phổ biến nhất là vào các tháng 3, tháng 4 và tháng 6 theo phong tục của từng quốc gia.
12 Tháng Sáu 20211:14 CH(Xem: 11727)
Chiều buồn nợ áng mây bay Đêm về... Nợ bóng trăng lay hiên nhà Cuối cùng ta nợ cả ta Nợ điều đã hứa... Nhớ ra chưa làm.
12 Tháng Sáu 202112:54 SA(Xem: 10295)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: CÓ BAO GIỜ EM HỎI - Thơ Duyên Anh - Nhạc Phạm Duy Hòa âm & Keyboard: Hữu Quang Thanh Lam trình bày
12 Tháng Sáu 202112:34 SA(Xem: 3413)
Activator Method là phương pháp điều trị an toàn và hiệu quả sử dung một công cụ Activator có lò xo cung cấp lực thấp để điều chỉnh các đốt cột sống ...
12 Tháng Sáu 202112:25 SA(Xem: 10508)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MÙA HÈ VẪN THẾ - Nhạc: Phạm Chinh Đông - Trình bày: Thục Tâm
11 Tháng Sáu 20214:25 CH(Xem: 11632)
Gió đem hương chan vào vườn cây trái Để hoa thơm quả ngọt chín tràn trề Hạ nồng nàn khắp núi sông đồng bãi Ơn gió hiền hòa dong ruỗi say mê.
11 Tháng Sáu 202110:22 SA(Xem: 9463)
Tôi ở Cali đồi núi khô khan, cây cỏ không xanh tươi. Dọc đường về hướng Florida cây xanh bát ngát. Một màu xanh mướt đẹp mắt và trải rộng tới chân trời.
11 Tháng Sáu 20212:25 SA(Xem: 6632)
Nhưng Tí vẫn là đứa con bé bỏng trong vòng tay của chị. Đứa con ước ao một món quà thuở nhỏ, mà mãi đến giờ, và sẽ không bao giờ, chị có thể tặng cho con.