Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Sỏi Ngọc - TIẾNG VỌNG CỦA CHIẾC GHẾ MÂY

Sunday, November 2, 20251:43 AM(View: 553)
Sỏi Ngọc - TIẾNG VỌNG CỦA CHIẾC GHẾ MÂY


TIẾNG VỌNG CỦA CHIẾC GHẾ MÂY

Sỏi Ngọc

blank



Mỗi lần tôi ngồi vào bàn học là tiếng dập dình của chiếc ghế đong đưa ở tầng trên lầu, vang lên đều đặn, tôi thấy thật khó tập trung. Hình như giờ tôi học bài trùng với giờ ông Steve xem TV hay sao đó, mà cứ mỗi lần tôi học bài là y như rằng tiếng ghế lại kẽo kẹt, còn trước đó thì không nghe gì cả!

Nhà ba mẹ tôi ở tầng dưới, cho thuê tầng trên lầu, gần khu Phước Lộc Thọ, thành phố Westminster, thuộc quận Cam, tiểu bang California, Hoa Kỳ, nơi đây là mạch sống, là trái tim của Little Saigon nên rất đắc địa, ai mà bỏ đi là có người vô thuê ngay, nên ba mẹ tôi chọn lựa khách theo ý mình một cách dễ dàng.

Nghe mẹ kể là hôm đó ông David đến gặp mẹ mướn nhà và ký bail, ông này cao ráo, to con, khoảng 60 tuổi, làm cho chính phủ, ông đưa cho mẹ xem giấy tờ ông đi làm ở đâu, lương hướng, hồi trước tới giờ có nhà ở, bây giờ ông bán nhà vì không muốn nhức đầu phải cắt cỏ, sửa chữa, trả taxes… Ông chỉ muốn đi ở mướn, một thời gian chỗ này, rồi sau này qua chỗ khác cho vui khi về cuối đời, khỏe thân.

Khu Phước Lộc Thọ là nơi ông thích nhất vì phía sau của khu sầm uất này là nơi nhà ở rất yên tĩnh, mọi người lại lịch sự nên ông thích lắm, tiền có hơi cao hơn chỗ khác, nhưng đối với ông không thành vấn đề; ông nói với mẹ là ông sẽ ở với một người bạn nữa, hai ông sẽ chia mọi chi phí với nhau.

Ngày David và Steve dọn vô, tôi đi học, chỉ có ba mẹ ở nhà thôi, hai ông bà lớn tuổi nên cũng không giúp gì được cho hai ông trong việc dọn nhà, đồ đạc cũng không nhiều, nên hai ông này chỉ có một chuyến xe nhỏ chở đồ đạc là xong tất cả.

Mẹ kể lại chỉ có David khiêng đồ giúp những người dọn nhà, còn Steve dáng người nặng nề, bụng phệ, chỉ lên lầu thôi đã thấy mệt rồi, chứ đừng nói đến việc khiêng vác!

Một tháng trôi qua sau ngày có người mướn nhà, chúng tôi thấy lạ, vì ở tầng trệt mà không bao giờ nghe một tiếng động nào cả từ trên lầu ngay cả ngày cuối tuần, tôi hỏi mẹ:

– Mẹ có bao giờ nghe tiếng chân hay tiếng nói từ trên lầu vọng xuống không? Con thấy lạ quá, hai ông này người cũng to lớn, mà… sao đi nhẹ ghê!

– Ừ nhỉ, mẹ cũng chả thấy ồn ào gì cả, ban ngày thì chắc hai ông đi làm từ sáng, chỉ có buổi tối mới về nhà thôi, mà cũng không nghe tiếng bước chân, nhưng có nghe tiếng cửa đóng và khóa.

Ba tôi chen vào:

– Chắc hai ông này có trải thảm, hay họ sợ làm phiền mình nên không dám đi mạnh? Có thể sàn mình mới làm lại nên cách âm!…

– Nếu nói là sàn mình cách âm thì tại sao người mướn trước, mình cũng nghe tiếng bước chân của họ?

– Tại vì họ không để thảm đó mẹ, với lại họ có một người con trai tuổi nhỏ nên dĩ nhiên là làm nhiều tiếng động rồi.

Để cho mẹ và tôi không cãi qua lại nữa, ba tôi chấm dứt:

-… Thôi… Để đầu tháng sau, tôi sẽ lên lấy check, nhân tiện để ý xem cách họ làm sao mà không gây tiếng động!


-oOo-

Vừa đi học về, định bước vào nhà, tôi gặp một ông chừng 61, 62 tuổi, bước ra từ xe taxi, dáng người mập mạp, tướng đi phục phịch, đi cùng hướng về nhà với tôi, cả hai chúng tôi cùng bước lên những bậc tam cấp để vào nhà. Tôi đoán là một trong hai ông mướn tầng trên lầu, tôi nhoẻn cười chào:

– Chào chú… cháu hân hạnh được làm quen chú, cháu là con gái của ba mẹ ở tầng dưới nhà…

– Oh vậy à, hân hạnh được biết cô… Chúng tôi mới dọn vô tháng vừa qua…

– Chú có thích nơi này không ạ?

– Rất thích!… yên lặng nhưng lại rất gần gũi với mọi dịch vụ… À tôi tên là Steve…

– Còn cháu tên là Mây.

Những bước chân của Steve rất khập khiễng và nặng nhọc, mặt ông bỗng nhiên nhăn nhó, mồ hôi tươm ra đầy trán, tôi vội vàng lại gần để giúp ông ngồi xuống ngay bậc tam cấp để nghỉ, ông thở khó khăn, vừa nói vừa ra dấu:

– Lấy… lấy thuốc trong… túi áo…

Tôi vội vàng vứt cái cặp ngay xuống đất, để rảnh tay lục túi áo phía trước xem có thuốc không, ông lắc lắc đầu, nói trong hơi thở:

– Thuốc… bên trong áo…

Tôi lại lục lọi một hồi bên trong áo một cách khó khăn, vì khi ông ngồi xuống bệ thềm, ve áo bị ông đè xuống dưới nên muốn mở áo để lấy thuốc, phải kéo mãi cái mép áo mới rơi ra được. Tìm ra chai thuốc, tôi lính quýnh mở nắp, làm đổ hết xuống sàn gạch, ông lắp bắp:

– Nước… trong…túi…

Tôi lại vội vã lục, vừa lục vừa nhìn mặt ông vì thấy hai mắt ông nhắm chặt, mồ hôi vã như tắm, hơi thở lại đứt quãng, tôi sợ ông bị gì, nên luôn miệng hỏi:

– Chú ơi, cháu gọi ambulance nhé?


Ông xua tay, lắc đầu, cố gắng nói một cách mệt nhọc:

– Không! Không!… Đừng gọi… đừng…

– Nhưng chú có sao không? Có thở được không?

– Nước… Thuốc…

Không chậm trễ, tôi nhấc đầu ông lên, bỏ vào miệng ông hai viên thuốc và cho ông uống nước.

Viên thuốc vừa trôi qua cổ thì ngay lập tức, như có phép màu, ông trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra! Vừa lau trán, ông kể cho tôi nghe:

– Tôi mới ra khỏi viện hôm nay, đã ở đó cả tháng rồi… nên không muốn quay trở lại đó nữa đâu, chết tôi cũng bằng lòng! Cám ơn cháu nhiều lắm đã giúp tôi tìm thuốc, tìm nước cho tôi uống, nhờ những viên thuốc thần thánh này, làm nở đường dẫn máu ra thì máu mới chạy vào tim, óc cho tôi sống, tôi bị bệnh tiểu đường type 2, rất nặng, đang được bệnh viện theo dõi, tôi chỉ ngồi thôi, chứ đi thật khó khăn…

– Rồi sao ông có thể đi làm được mỗi sáng?

– Chỉ có mình David đi làm thôi, còn tôi… ở nhà, tôi đi nhà thương thì có… Những lần cô thấy cả nhà yên lặng là tôi ở nhà thương đó, tôi ở đó nhiều hơn ở nhà!

– Vậy à, hèn chi cháu chả bao giờ nghe tiếng động của hai chú trên lầu.

– Mỗi lần tôi ở nhà thương là David cũng vào trông nom tôi, ông ấy thật dễ thương, tốt lắm… Chúng tôi ở với nhau đã 34 năm rồi …

Tôi nói một cách ngây thơ:

– Hai chú ở chung với nhau… 34 năm?? Thật là một tình bạn đẹp!

– Thật ra mà nói, chúng tôi là… những người đồng tính LGBTQ… Tôi không có chút xấu hổ gì để mà giấu nữa vì thời đại chúng ta bây giờ đều rất cởi mở mà phải không? Tôi chỉ lo một điều….

Tôi quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt Steve, ánh mắt mỏi mệt, đầy ngập nước long lanh, rồi nước mắt tuôn rơi, tôi ngại ngùng:

– Chú ơi, chú nhiều cảm xúc quá… chú có muốn lên lầu nằm nghỉ không? Cháu đỡ chú lên nhé!

– Không, không! Tôi muốn ngồi đây cho mát, để tôi nói chuyện với cô một chút… Cô có bận gì không?

– Dạ không, chú cứ nói đi, cháu sợ ngồi đây gió quá sẽ làm chú lạnh, bệnh thêm!

Steve nhìn xa xăm như đang nhớ về cuộc đời đầy sóng gió một thời của ông, rồi chậm rãi kể

– Cách đây gần 47 năm, khi tôi mới 13 tuổi, tôi khám phá mình không phải là thằng con trai bình thường như những đứa trẻ khác, tôi chỉ cắm đầu vào học, không ra ngoài chơi, không muốn cả đến nhà bạn chơi, tôi sợ chúng nó phát hiện ra tôi không giống chúng nó, sẽ cười nhạo thì làm sao tôi sống nổi, nên cứ đi học về là trốn trong phòng; gia đình tôi có hai anh em, ba mẹ tôi cả ngày cãi nhau, không ai để ý đến các con, chúng tôi cứ lớn lên như những cây sậy tự nhiên trong rừng, em gái tôi sau này lấy được người chồng tốt, chả ai biết tôi là thằng con trai không bình thường cả. Ba mẹ tôi sau đó ly dị, tôi lại càng sống cô độc trong cái vỏ ốc buồn xám ngoét, đã mấy lần tôi định quyên sinh mà cả nhà chả ai hay!

Cứ vật vờ không mục đích, cho đến năm 18 tuổi, năm mà gia đình của David dọn đến ở cùng xóm, hắn cũng thế, cũng trốn ở nhà, mà còn tệ hơn tôi, là hắn thích để tóc dài và rất hay mắc cỡ, lúc nào cũng mút ngón tay cho dù đã lớn; chúng tôi học cùng trường đại học, cái nhìn đầu tiên là tôi biết ngay hắn cũng là LGBTQ như tôi.

Thế rồi duyên đưa đẩy, chúng tôi yêu nhau trong vụng trộm, cả hai chúng tôi rất hạnh phúc và yêu đời, cuộc sống lúc đó không còn nhàm chán nữa, chúng tôi sống vì nhau, quấn lấy nhau ngày đêm như hai con sam, nhưng bề ngoài là hai thằng con trai, nên không ai phát hiện ra cả.

David học đại học về hành chánh, tôi học về luật, chúng tôi học rất giỏi, động viên nhau, chúng tôi ra trường với điểm số lớn.

Một ngày David qua nhà tôi chơi, thấy trong nhà không có ai cả, chúng tôi đã ôm hôn nhau ngoài phòng khách, không ngờ là cái camera mẹ tôi để ở góc tủ quay hết mà tôi không biết, mẹ sợ trộm nên đã gắn camera giấu trong góc kẹt, đến chiều mẹ đi làm về mở ra xem thì thấy cảnh hai đứa chúng tôi như vậy, mẹ mới biết tôi là người đồng tính. Vào thời đó thì gia đình nào có con như thế là một điều xấu hổ, mẹ đã lôi tôi ra đánh cho tôi một trận, thấu trời xanh, cho đó là một bệnh mà tôi bị lây của những đứa hư hỏng, rồi bắt tôi phải sửa lại bản thân mình…

Không cho tôi tiếp xúc với David nữa, nhưng gia đình bên David thì lại chấp nhận con trai mình như thế, họ bằng lòng sống với thực tế như vậy.

Mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà từ đó, tôi đã học xong đại học, đã 26 tuổi, tôi đã ra đi làm rồi, nên việc mẹ tôi từ bỏ không làm tôi đau khổ lắm.

David yêu tôi, theo tôi từ đó, từ khi chúng tôi 26 cho đến hôm nay, 60 tuổi, đã 34 năm trôi qua, tôi chưa từng bao giờ trở về thăm mẹ. Đã bao lần tôi phone về, mẹ chỉ chửi mắng tôi xối xả không thương tiếc, mẹ còn nói sẽ không bao giờ nhìn lại tôi nếu tôi không từ bỏ cái hình hài ghê tởm ấy đi!

Nhưng đâu phải tôi muốn thế mà chính là ông Trời đã sanh ra tôi như vậy!

Mẹ đã nguyền rủa tôi, nói sẽ mãi mãi không muốn nhìn thấy tôi cho đến ngày mẹ mất!

Tôi muốn tìm lại em gái, cũng không sao tìm ra, không biết cô ta có còn ở Mỹ hay đã theo chồng về Spain.

-oOo-

Mùa thu tới khi trời bắt đầu gió lạnh, cây cối đổi màu đỏ vàng, tôi nghe tiếng chân Steve lết trên sàn nhà nặng trịch, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng động trên lầu, tôi thấy vui vui, nghĩ cả hai ông đều mạnh khỏe, ở nhà, không ai bị vào nhà thương cả, rồi nghe tiếng dập dình hạnh phúc của chiếc ghế mây, biết có người đang ngồi đong đưa trước TV.

Tôi tập quen với tiếng động của chiếc ghế ấy mà không còn thấy phiền hà gì nữa.

Mỗi tối đi học về trễ, nhìn lên lầu chiếc đèn ngay góc nhà, hắt ra màu vàng thật ấm cúng, một thứ tình cảm lạ lùng len lén trong tâm hồn, tôi thấy thương hai ông, cảm phục mối tình họ gắn bó keo sơn từ 34 năm nay, sướng khổ, bệnh hoạn cùng nhau trải qua chứ không phải như người ta thường nói là cuộc tình của những người đồng tính thường chóng vánh, chỉ sống chơi cho vui vài năm tháng rồi chán, bỏ nhau.

Steve thích trồng cây cảnh, ông trồng một vài cây xương rồng trong nhà, lên hoa đỏ thật dễ thương; còn David thích làm bếp, nhất là món cá salmon với cà chua và nấm, buổi tối David hay làm cho mỗi người một ly trà tisane chanh gừng khi xem tv, cả hai rất ít nói, sống thật chan hòa.

-oOo-

Sau một tuần gia đình chúng tôi đi nghỉ hè từ vùng biển về, từ đàng xa đã thấy xe cảnh sát, xe ambulance, xe chữa lửa, chớp nháy đèn, họ chặn từ đầu đường Magnolia cho xuống tuốt phía dưới, chúng tôi phải ngừng taxi ở đó, đưa ID cho cảnh sát coi để biết là nhà chúng tôi trong khu này để được vô.

Người cảnh sát khi đọc đến dòng địa chỉ thì mở mắt thật lớn, gọi người chỉ huy ra nhỏ to một hồi, rồi họ chụm đầu vào nhau nói chuyện… Một lát, mời chúng tôi vào một chỗ vắng:

– Ông bà hãy bình tĩnh nhé!… Chúng tôi báo cho ông bà biết là nhà ông bà có người  … chết!

Ba mẹ tôi trợn mắt ngạc nhiên, như không tin vào tai mình, ba tôi nắm chặt cái thành xe cảnh sát cho vững, lắp bắp:

– Ông nói sao? Nhà tôi… có người chết?… Là ai?… Hồi nào?… tại…sao?

– Ông bà có nhà cho mướn trên lầu phải không?

– Phải rồi!…Ai là người chết?

– Steve!

– …Hồi nào?

– Cách đây hai ngày!

– Bây giờ mới phát hiện à…Tại sao không có ai ở nhà canh ông ta hay sao?

– Trong lúc David, bạn ông ta đi vắng khoảng chừng hai ngày.

– Sao không gọi ai đến canh trong lúc đó?

– Chúng tôi đang điều tra vụ này… Nhưng chắc ông bà sẽ ngồi ở lại đây cho đến khi nào chúng tôi xong thì ông bà mới vào nhà được.

– …Ok….

Chúng tôi thẫn thờ nhìn nhau, mặt mẹ tái nhợt, đôi mắt chợt đỏ au như một tuần không ngủ, còn tôi không chịu nổi cú shock, dựa đầu vào vai mẹ tức tưởi khóc, thương cho số phận của Steve, ông ra đi hưởng dương 60 tuổi!!

-oOo-

Cảnh sát cho chúng tôi biết khi David vừa rời đi, tối hôm đó Steve bị stroke trong lúc ngồi đong đưa xem TV ở chiếc ghế mây, ông ra đi trong cơn ngủ gà gật, rất nhẹ nhàng, không đau đớn…Mọi người cho đây là sự giải thoát khỏi bệnh tật của Steve.

Khi David về đã thấy Steve nằm yên trên ghế, hai tay thõng xuống, đầu ngoẹo sang một bên.

David tiếp tục ở lại tầng trên thêm một năm nữa, lặng lẽ, mỗi sáng đi làm, nhìn dáng vẻ của ông rất bình thường, nhưng trong tâm hồn chắc rạn vỡ với bao kỷ niệm của người mình từng gắn bó yêu thương từ thuở nhỏ; ông ráng tìm cha mẹ và em gái của Steve nhưng vẫn không tìm ra tông tích, mặc dù có nhờ cả cảnh sát, thám tử tư…

Hết bail, David giã từ gia đình tôi:

– Tôi không thể nào chịu đựng nổi, mỗi tối ngồi trước TV, tôi đều chảy nước mắt, nhớ bóng dáng Steve ngồi đong đưa ở chiếc ghế bên cạnh, có lúc tôi tự nói chuyện mà tưởng là có hắn ngồi đó, khi quay lại thì chẳng thấy ai hết!… Lỗi tại tôi, tôi vô cùng hối hận, hãy cho tôi “đi theo” hắn… đừng để tôi bị dằn vặt thế này suốt cuộc đời còn lại!

Từ ngày David ra đi, tầng trên lầu vẫn bỏ trống, ba mẹ chờ người khách mới, tôi vẫn học bài như thường lệ….

Nhưng một buổi tối, cả khu vườn sau không có ánh trăng, gió vần vũ thổi, lá cây rơi xào xạc, những cành cây khô lắc rắc rơi, ba mẹ tôi đã vào phòng ngủ, chỉ một mình tôi ngồi học bài.

Chợt tiếng… dập dình của chiếc ghế mây quen thuộc đâu đây lúc mờ lúc rõ ở tầng trên…

SN – Montreal, Oct’25

(Kể lại câu chuyện có thật của anh Ba H)

Nguồn: Trẻ Magazine



Monday, November 10, 202512:08 AM(View: 111)
rong hoài niệm, xin tặng những duyên-sài-gòn hạt mưa bay theo thời gian. Cũng để tặng cô bạn thơ tên Duyên của tôi, người đến cõi nhân gian với hoa Daffodil vàng,
Saturday, November 8, 202511:35 PM(View: 248)
Du-thuyền gồm mọi sắc dân Sống chung vui vẻ chả cần bon chen Không hề phân biệt sang hèn Màu da khác biệt chẳng phiền hà ai Cuối đời du ngoạn dài dài Sức khỏe cho phép đi hoài “ENJOY”!
Saturday, November 8, 20252:19 AM(View: 169)
“Mùa Thu Ở Nơi Khác” cũng đã san sớt cho xứ nóng tình nồng “Hữu Tình = Houston” này – dù muộn màng. Phần tôi – tôi cũng đã tận hưởng được cái lạnh của mùa thu
Saturday, November 8, 20251:56 AM(View: 242)
áo phai, hồn đã nhạt nhầu. ngồi ôm huyệt lạnh, tình đầu tiễn đưa! hỡi người sớm nắng chiều mưa, sầu tôi đã chín, đã vừa rụng rơi!
Saturday, November 8, 20251:31 AM(View: 322)
Nhìn gia đình của cặp vợ chồng trẻ, tôi ao ước được hưởng một giây phút hạnh phúc như vậy. Tôi ra về với nhiều luyến tiếc. Phải chi ....
Thursday, November 6, 202510:35 PM(View: 222)
Họ chỉ có thể phê phán những sản phẩm xã hội mà họ nghi ngờ là từ Sartre mà ra, những sản phẩm bị coi là con hoang của Sartre.
Thursday, November 6, 202510:33 PM(View: 324)
Một nén tâm hương để tưởng nhớ đến người Thầy khả kính của tôi, trong mùa Thanksgiving - mùa của lòng tri ân và biết ơn.
Thursday, November 6, 20251:55 AM(View: 248)
Tóm lại, Ba cánh cửa giải thoát “Không, Vô tướng, Vô tác” là trí tuệ siêu vượt của Đức Thế Tôn trao truyền cho người hữu duyên.
Thursday, November 6, 202512:47 AM(View: 977)
Út nữ của Thầy giáo - Nhạc sĩ Lê Hoàng Long, người nâng cánh ước mơ cho con gái xuyên suốt hành trình khổ luyện, để bé Thỏ ngày nay đã trở thành hậu duệ xứng đáng của ông Ngoại.
Wednesday, November 5, 20252:03 AM(View: 789)
Hôm đi bên quan tài Nhiên ra huyệt mộ, nghe tiếng kèn trumpet của một người bạn chung thổi bài “Thà Như Giọt Mưa”, tôi ý thức rõ rằng, Nhiên “BIẾN” rồi.
Sunday, November 2, 202511:23 PM(View: 455)
Hà trở lại ngôi nhà màu hồng của Andra, mua bộ đồ hóa trang Phù Thủy cho nàng và một bộ áo choàng mũ trái bí đỏ cho “nội thằng Keith.”
Saturday, November 1, 20252:27 AM(View: 729)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: NẾU MỘT MAI EM SẼ QUA ĐỜI- Nhạc và Lời: Phạm Duy - Tiếng hát: Tấn Phước
Saturday, November 1, 20251:45 AM(View: 741)
Một ánh sao trời dứt cuộc chơi Nhà văn Doãn Quốc Sỹ lìa đời Gia đình thương nhớ tình khôn cạn Quyến thuộc đau buồn nghĩa khó vơi
Saturday, November 1, 20251:31 AM(View: 2123)
Bạn thân Trần Thị Phụng của Sáo rời bỏ thế giới ta bà vào một ngày cuối thu, trong không gian âm thầm lặng lẽ.
Saturday, November 1, 20251:25 AM(View: 1047)
Tái sinh phước báo Hồng Ân Chòng chành sống chết nhục thân dập dềnh Bao lần thoát chết nhờ HÊN Ngồi đây nhớ lại chênh vênh tuổi già! Đời mình chắc chắn sẽ qua Còn bao lâu nữa khó mà đoán ra
Saturday, November 1, 202512:59 AM(View: 530)
Đợi 1 năm cha mẹ đã thấm mùi khổ đau tưởng Liên đã chết ngoài biển khơi, nàng về trình diện cha mẹ trong niềm vui to lớn tái sinh bất ngờ này chắc sẽ được cha mẹ tha thứ..
Tuesday, October 28, 202512:58 AM(View: 697)
Mắt bão ơi, xin nhìn lại quanh đây Xem cơn lũ vây quanh đời khốn khó Bão qua đây ngắn như đời ở trọ. Sao để thảm thương dài đến muôn đời
Monday, October 27, 202511:15 AM(View: 483)
Sang Mỹ vào một thời điểm đã quá muộn, 1999.... Vậy mà bằng cách nào Uyên Thao đã làm nên chuyện!
Sunday, October 26, 202512:55 AM(View: 830)
Theo trăng độ vấn ru êm Những người chết trẻ xanh mềm giấc xuân Tụi bây giờ đã hóa thân Biến thành tro bụi bón phân đất cày Halloween Lại Về đây...
Friday, October 24, 202511:59 PM(View: 902)
Ca từ của một bản nhạc là công trình tim óc của một nhạc sĩ, được trau chuốt không kém phần nhạc. Nhà thơ Nguyễn Đình Toàn đã cho in cuốn sách “Thơ & Ca Từ”
Friday, October 24, 20251:42 AM(View: 829)
Sống qua hơn một thế kỷ, nhà giáo, nhà văn Doãn Quốc Sỹ là nhân chứng của một giai đoạn lịch sử nước Việt đầy thăng trầm.
Friday, October 24, 202512:58 AM(View: 823)
Nhà văn, nhà giáo miền nam Doãn Quốc Sỹ và nhạc sĩ, đại tá miền bắc Doãn Nho, là hai người ở hai phương trời cách biệt:
Thursday, October 23, 20252:16 AM(View: 1044)
.Bố đặt tên con là Doãn Quốc Sỹ Tâm, tức là tâm của ông nội... Trong bài viết này, bố kể cho con nghe chuyện về một ông nội khác, ông Doãn Quốc Sỹ của gia đình.
Monday, October 20, 202510:50 AM(View: 531)
*Nhà văn Uyên Thao, tên thật là Vũ Quốc Châu, sinh năm 1933 tại Hà Nội. Lần đầu viết văn vào năm 1952. Vào Sài Gòn năm 1953,
Monday, October 20, 20259:38 AM(View: 1040)
Gen Z sinh đúng thời ni Ăn cơm cũng phải selfie… chụp hình. Gen Z vừa lạ vừa quen, Ăn chơi cũng giỏi, học hành cũng nhanh. Cười vang trước mọi khó khăn, Tương lai rộng mở, trời xanh gọi mời.
Sunday, October 19, 20252:52 AM(View: 1288)
Người đã đến đây trong một ngày gió lớn Đem theo yêu thương gieo xuống vũng u hoài. Chia đều cho nhau câu chuyện tình đẹp mãi Đất đá khô cằn chợt nở nụ hoa thơm.
Sunday, October 19, 20252:09 AM(View: 1104)
Đúng như em từng nói tình yêu của chúng ta đã trổ bông trên đất Úc. Anh muốn gọi mùa xuân đáng ghi nhớ này là mùa xuân hạnh phúc.
Monday, October 13, 202511:02 PM(View: 1357)
như thể khẳng định rằng, tình thân ái và truyền thống tốt đẹp của mái trường TH NQ vẫn luôn đong đầy ...
Sunday, October 12, 20254:35 AM(View: 878)
Bởi đôi khi, chỉ một vũng nước nhỏ… cũng đủ để giữ lại cả một mùa hè, cả một tuổi thơ, và cả một phần lặng lẽ trong trái tim của người lớn. Tất cả vẫn âm thầm sống sót qua những mùa mưa nắng,
Sunday, October 12, 20254:08 AM(View: 1271)
Ba tháng chia lìa nhớ xót xa Sương khuya che khuất dải Ngân hà Đường xưa ngóng đợi đêm trăng tỏ Hương bưởi nồng nàn quyện ngát da
Saturday, October 11, 202512:52 AM(View: 679)
Bài viết này tôi viết lại những gì tôi đã sống, đã trải nghiệm. Nó là một phần đời tôi cùng với nhiều người miền Nam khác cùng thế hệ – trong đó có nhạc sĩ họ Trịnh và...
Saturday, October 11, 202512:34 AM(View: 584)
Nhờ đâu đất nước được bình an Viết thêm trang sử Việt huy hoàng Nhớ ơn công đức Ngài Quốc Tuấn Thánh cả Đức Trần mãi vẻ vang
Friday, October 10, 20253:46 AM(View: 641)
Xin mời thưởng lãm bức tranh mới nhất của họa sĩ nhà Hạnh Phạm từ xứ Kangaroo: THIỀN ĐÊM
Friday, October 10, 20252:39 AM(View: 1690)
Ngỡ là tứ cố vô thân Bấm tay thọ tỷ dương trần bảy tư Thương đôi con mắt vàng mù Bốn phương tám hướng, Niệm Ru Kinh Chiều...
Friday, October 10, 20251:45 AM(View: 1082)
Dù ờ bất cứ đâu ông vẫn là người mẫn tiệp trong xử thế, nhẹ nhàng trong cung cách sống. 64 năm tại thế có quá ngắn cho một người Việt yêu nước, tài hoa và hiền lương không?
Friday, October 10, 20251:28 AM(View: 665)
Trong tiểu thuyết Trung Hoa thời Minh, người đàn bà được gọi là “hồng nhan tri kỷ” - là người đàn ông có thể tâm sự, uống rượu làm thơ, gửi gắm ẩn ức mà không sợ bị phán xét.
Friday, October 10, 202512:25 AM(View: 1395)
Ngẩn ngơ hùng vĩ đất người Ôm hờn vong quốc cuối đời lang thang Kể từ lịch sử sang trang Saigon bức tử tan hàng “bỏ đi”! May thay được tới Hoa-Kỳ Hồi sinh tạo dựng những gì ước mơ
Monday, October 6, 20252:24 AM(View: 608)
Tác giả “mưa đỏ” tức “mưa máu" còn được giới thiệu để quảng cáo trên hệ thống báo chí và loa phường cho cuốn phim như sau: “Nhà văn đại tá Chu Lai từng nhập ngũ vào năm 1966....
Monday, September 29, 20252:02 AM(View: 2889)
Ơn nhà nợ nước trả xong Sinh ly tử biệt còn mong “Ngày Về”! “Bỏ đi” hoàn hảo mọi bề Thoát tù việt cộng hả hê Hoa-Kỳ 50 năm đã qua đi! Bỗng dưng nhớ lại đôi khi thoáng buồn Buông!
Sunday, September 28, 20252:22 AM(View: 2004)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: THƯƠNG NHAU NGÀY MƯA - Sáng tác: Trần Trung Cang - Tiếng hát: Tấn Phước
Sunday, September 28, 202512:33 AM(View: 2063)
Nghìn câu khép những ước mơ xanh Giữ mãi trong tim giấc mộng lành Nửa mảnh sầu giăng in vết nhớ Duyên thơ chung vận thoảng mong manh
Friday, September 26, 20252:19 AM(View: 1742)
Hôm qua nhận được tin anh Tiểu Tử qua đời TT buồn quá. Nhờ TK đăng lại như một nén hương lòng tưởng niệm người anh Hai trên văn đàn rất đáng yêu, đáng kính mà TT đã có duyên gặp gỡ trong đời.
Friday, September 26, 20251:24 AM(View: 1776)
Nhà văn Tiểu Tử là người có nhiều tác phẩm viết với lời văn mộc mạc, chân chất như tính cách của người dân miền Nam.
Friday, September 26, 202512:59 AM(View: 849)
Qua Tam giới chúng ta biết con người sống trên đời không phải chết là chấm dứt, mà còn có nhiều cõi để mình tái sanh.
Friday, September 26, 202512:40 AM(View: 912)
*Xin bấm vào link hoặc phần Youtube bên dưới để thưởng thức: TÌNH ƠI HỠI TÌNH - Thơ Nguyễn Tất Nhiên Eric Lê Phúc: Phổ Nhạc và Trình bày
Thursday, September 25, 202511:20 PM(View: 2701)
Sương Cali lạnh trời Lâm Viên Chợt nghe gió gọi nẻo ưu phiền Gom trong trí nhớ trời Đà lạt Thấp thoáng sương mù chốn non tiên
Thursday, September 25, 20252:51 AM(View: 951)
Chúng ta thường thấy Lễ Tết Trung Thu đặc biệt cho nhi đồng. Ngay từ đầu tháng 8, Lễ Tết Trung Thu đã được sửa soạn với những cỗ đèn nhiều màu và nhiều hình thù;
Saturday, September 20, 20251:46 AM(View: 2956)
Cháu con lệ đẫm đôi hàng Còn gì để nói, khóc than bằng thừa. Chân thành đâu thể bán mua Cho đi nhận lại ân thưa buộc ràng Vái van Một Nén Tâm Nhang Mù mờ hương tỏa thiên đàng níu chân...
Thursday, September 18, 20252:51 PM(View: 810)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: CHỜ NGƯỜI - Sáng tác: Lam Phương- Tiếng hát: Tấn Phước
Thursday, September 18, 20251:50 AM(View: 2381)
Tâm tư chùng lắng bùi ngùi Vô thường quá đổi hương mùi nhớ nhung Giữa lòng trời đất bao dung Ngủ yên bạn nhé, Như Rừng Nhớ Cây...
Monday, September 15, 202511:49 PM(View: 2007)
Tập thơ văn hiếm quý dày gần 400 trang này từng được phát hành lần đầu hồi tháng Tư cùng năm, với tựa ‘Nguyễn Tất Nhiên, Thơ Văn Trọn Tập’ nay được bổ túc thêm sáu bài thơ và hai truyện ngắn
Monday, September 15, 202511:21 PM(View: 1705)
Tôi thấy vui vui khi nhìn những đứa bé tung tăng theo chân mẹ hay cha đi đến trường trong ngày đầu tiên, nhất là những em bé lớp Head Start, lớp Preschool và lớp mẫu giáo.
Monday, September 15, 202511:11 PM(View: 1951)
Hoa Vu Lan… chị gởi đến các em Em sẽ hỏi: - Sao không là Sen Trắng? Chị vẫn biết, các em yêu Mẹ lắm Thường tự hào… Mẹ thuần khiết như Sen
Monday, September 15, 20256:29 PM(View: 1623)
Đó là mùa Trung Thu. Mọi năm tôi thường theo bạn làm đèn xếp hay đèn ông sao, và có khi mẹ tôi mua cho hai em nhỏ đèn con cá, con ong, con bướm để chúng rước đèn cùng trẻ con trong xóm.
Monday, September 15, 20251:13 AM(View: 2092)
Tết năm nay em về thăm Mẹ Thăm vườn xưa mấy cụm tre già Có rào thưa nắng ấm tràn qua Mùa cây trái bông hoa nở rộ Nhớ bước dùm anh trên con lộ Đất đỏ ngày xưa chắc không còn
Monday, September 15, 202512:53 AM(View: 1568)
Hồi ký “Bóng mây tình yêu” của Kim Vui mở ra cho chúng ta thấy cuộc dời trôi nổi của một mỹ nhân, một minh tinh màn bạc từ những năm tháng sống nổi tiếng ở quê hương chiến tranh ...
Monday, September 15, 202512:44 AM(View: 2229)
Mùa thu với gió heo may. Lá vàng rơi rụng tung bay ngập đường! Ôi mùa thu đẹp lạ thường. Đón thu gợi nhớ mái trường tuổi thơ! Ngày vui tái ngộ ước mơ? Mừng vui gặp bạn hết bơ vơ sầu?
Monday, September 15, 202512:29 AM(View: 861)
Tóm lại, bốn chân lý cốt lõi của Tứ thánh đế giúp người tu tập nhận thức rõ về cuộc đời không ai là không khổ, tìm ra nguyên nhân khổ đau ...
Saturday, September 6, 202510:08 PM(View: 2188)
Nhưng em ơi! ta đành vong phụ Dung nhan em nhanh chóng tàn phai Những chiếc lá rụng rơi tội nghiệp Ta rượt theo quấn quít lượn bay. Đời là thế, thời gian là thế. Ta xa em, đông lạnh đến rồi Ta run rẩy vờn trên băng giá. Vòng tay ta tê tái...tuyết ơi!
Saturday, September 6, 20254:55 PM(View: 2253)
Rằm Tháng Bảy, mùa Vu Lan đã tới Chúc mẹ già vẫn nở nụ cười tươi Chúc người con, lòng sung sướng vui cười Cài ve áo, chiếc hoa hồng màu đỏ Ôi! Buồn lắm! Hoa hồng màu trắng đó! Trên áo tôi! Tôi mất Mẹ lẫn Cha
Saturday, September 6, 20253:18 PM(View: 2415)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: LẶNG LẼ MẸ TÔI - Nhạc: Minh Đức - Tấn Phước trình bày
Saturday, September 6, 20251:38 AM(View: 15440)
Vậy là sáng 18/8/2025 Sáo đón cô Huệ, chị Tất Ứng, chị Nga Frook lập thành nhóm “Cụ… học sinh NQ” xuất phát từ Biên Hoà, nhanh chóng trực chỉ Sài Gòn thăm viếng thầy cô.
Saturday, September 6, 20251:10 AM(View: 1963)
Tốt nhất là Mỹ xích lại gần với Đồng Minh, điều chỉnh chánh sách thuế quan với các quốc gia bạn hợp lý hơn.
Saturday, September 6, 202512:58 AM(View: 2378)
Hàng năm hội ngộ thân thương! Thầy Cô trò cũ vấn vương rất nhiều? Nhớ nhung mến gửi đôi điều. Mơ là mây trắng cánh Diều thần tiên?
Friday, September 5, 20253:55 PM(View: 1024)
Phải nhìn nhận ở Việt Nam có nhiều điều không hiểu được. Không biết cái tương lai bảng chỉ đường đất nước chỉ về đâu hay vẫn có thể chỉ trật đường?
Friday, September 5, 20252:34 PM(View: 3132)
Ngày rằm tháng bảy vu lan Phật môn rộng cánh trai đàn niệm chân Bỏ buông nước mắt si sân Giữ cho an lạc tịnh thần trí tâm. Chùa vang vọng tiếng chuông ngân Vu Lan Báo Hiếu nghĩa ân sinh thành
Thursday, September 4, 20254:38 PM(View: 965)
Xin bấm vào link bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: MỘT ĐỜI HƯỚNG ĐẠO - Dịch giả Phan Nữ Lan- Thái Lan diễn đọc- Thực hiện Cung Thi Lan
Tuesday, September 2, 20251:33 AM(View: 1069)
Thất giác chi không chỉ là bảy yếu tố quan trọng hỗ trợ hành giả trong vấn đề tu tập thiền hướng đến giác ngộ giải thoát, mà Thất giác chi còn có giá trị thực tiễn trong đời sống hằng ngày
Tuesday, September 2, 202512:24 AM(View: 1820)
Bảy Mươi Năm – Một chặng đường thật dài – Nhiều lần tưởng chừng như ngả quỵ. Nhưng rồi với Ba Lời Hứa và chiếc Gậy Nạng của “Tráng Sinh Lên Đường”...
Monday, September 1, 20256:44 PM(View: 980)
LET'S TWIST AGAIN Nhạc: Kal Mann & Dave Appell 60 NĂM CUỘC ĐỜI Nhạc sĩ Y Vân Trình bày: Võ Hà Thông & Khương Nguyễn
Monday, September 1, 20256:29 PM(View: 862)
TUỔI HỒNG THƠ NGÂY Nhạc sĩ: Khuyết danh Trình bày: Quân Yến Tuoi hong tho ngay Hình ảnh & Video clip: Đạt Nguyễn Thực Hiện
Monday, September 1, 20256:22 PM(View: 1110)
"THEO DẤU THỜI GIAN" Nhạc và Lời: Võ Đình Tuyết Trình bày: Mia Mỹ & Ái Liên Hình ảnh & Video clip: Đạt Nguyễn Thực Hiện
Monday, September 1, 20256:04 PM(View: 837)
HỢP CA ĐÊM ĐÔ THỊ Nhạc sĩ Y Vân HỢP CA ĐÊM ĐÔ THỊ Nhạc sĩ Y Vân Trình bày: Hợp Ca Áo Trắng Ngô Quyền Hình ảnh & Video clip: Đạt Nguyễn Thực Hiện
Monday, September 1, 20255:19 PM(View: 859)
HỢP CA: CON ĐƯỜNG ĐẾN TRƯỜNG Nhạc sĩ: Phạm Đăng Khương - Trình bày: Hợp ca Áo Trắng Hình ảnh & Video clip: Đạt Nguyễn Thực Hiện
Monday, September 1, 20254:57 PM(View: 875)
HỢP CA "VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA THÂN ÁI"- Nhạc Sĩ: Trần Kiêu Bạc Trình bày: Hợp Ca Áo Trắng Ngô Quyền Hình ảnh & Video clip: Đạt Nguyễn Thực Hiện
Monday, September 1, 20251:06 AM(View: 2307)
tôi có ghé qua thành phố Quảng Châu của Trung Hoa trong ba ngày và có chứng kiến một cảnh mà nó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mãi dù thời gian đã trôi qua sau bao nhiêu năm trời.
Thursday, August 28, 202512:23 AM(View: 926)
Slideshow đặc biệt ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ trong hành trình 50 năm trở về trường xưa.
Monday, August 25, 202512:24 AM(View: 2131)
Nhờ ‘không dây’ mọi việc nối dây với thế giới xung quanh được dễ dàng hơn mình mong muốn. Người ta sống nhiều hơn, nhanh hơn, và hưởng nhiều hơn.
Saturday, August 23, 202511:47 PM(View: 2392)
quý vị cao niên quên thì cứ quên vì với những “người không còn trẻ nữa” trên dưới 60-80 tuổi, nếu nói rằng “tôi không hay quên” thì thật là “chuyện lạ bốn phương
Saturday, August 23, 20251:19 AM(View: 1142)
Chỉ riêng mình Leopold Cadiere đã viết khoảng 250 bài liên quan đến Việt Nam. Chẳng lẽ những tải liệu này đều vô giá trị cả sao?
Saturday, August 23, 202512:27 AM(View: 2583)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: HAI VÌ SAO LẠC - Sáng tác: Anh Việt Thu - Tiếng hát: Tấn Phước
Saturday, August 23, 202512:12 AM(View: 2813)
Lại về Tháng Bảy Mùa Chay Tỏ câu khấn nguyện tâm ngay lòng thành Gieo cầu Phật độ phước sanh Thiên hư ngã niệm trái lành ngọt ngon.
Friday, August 22, 202511:41 PM(View: 3124)
Rồi mai này, mỗi độ thu về, tiếng chuông tựu trường lại vang, đoạn văn năm cũ lại ngân: “Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi…” — chúng con sẽ thấy bàn tay Mẹ ở đó, dịu dàng và ấm áp.
Friday, August 22, 20251:46 AM(View: 3038)
Nghìn năm mây trắng vẫn còn bay Người đi xa lạc dấu chim bầy Hương lòng xin gửi về quê cũ Dòng lệ rơi tràn chén rượu cay
Thursday, August 21, 20251:12 PM(View: 693)
Tuổi đời còn lại ước chi? Mong còn vui khỏe dù khi tuổi vàng ! Ta cùng họp bạn rộn ràng . Kỷ niệm Sinh Nhật huy hoàng Cỏ Thơm !
Wednesday, August 20, 20254:50 PM(View: 794)
Người về đứng lại ngó quanh Nơi này có phải Long Thành của tôi Lên xe ngơ ngác bồi hồi Cô dâu ngày ấy...úy trời tám mươi.
Monday, August 11, 20251:06 AM(View: 1079)
Sự khác biệt quan điểm, lập trường chính trị khiến Tập san Sử địa ở miền Bắc bóp méo mọi vấn đề cho phù hợp với chủ nghĩa cộng sản giáo điều. Giá trị sử liệu không còn nữa.
Sunday, August 10, 20251:06 PM(View: 2589)
Hồ Tây chiều xuống ru hồn ? Chuông chùa Trấn Quốc bảo tồn non sông! Không gian Trời Đất mênh mông ! Nhớ Thu Hanoi ngóng trông ngày về !
Sunday, August 10, 20251:37 AM(View: 3020)
Chiếc lá khô rơi nhẹ Theo em bước đến trường Mùa thu về rất khẽ Nắng đong đầy yêu thương. Giọt mưa vờn trên lá Cây cỏ còn vấn vương Hạ gầy đi vội vã Con ve khóc bên đường.
Saturday, August 9, 20258:52 PM(View: 2396)
. Mỗi năm còn đủ sức khỏe và có điều kiện được về họp mặt là hạnh phúc của tôi. Mong rằng sang năm sẽ gặp lại đầy đủ thầy cô và các bạn.
Saturday, August 9, 202512:25 AM(View: 3497)
Nhờ có lời thề Hyppocrates, mà đạo đức nghề nghiệp trong ngành y, tình người, cùng lòng nhân ái đâu đó vẫn còn hiện hữu và tỏa sáng, chứ không hề mai một đi.
Friday, August 8, 202511:50 PM(View: 4863)
Phượng đỏ sân trường ngập lối cũ Vai gầy tóc xõa vắng người xưa Cổng trường nhạt nắng bên song cửa Lưu luyến hôm nào em tiễn đưa
Friday, August 8, 20259:48 AM(View: 3048)
Biên Hòa Xứ Bưởi của tôi Bến Tre của bạn lên ngôi Xứ Dừa. Đồng Nai con nước nhẹ đưa Hàm Luông em đợi đò vừa qua sông.
Friday, August 8, 20251:38 AM(View: 961)
Chẳng bao lâu sau, 1,000 cuốn thơ tình của chồng tôi ra đời, hai vợ chồng tôi chở sách từ nhà in về chất đầy trong phòng ngủ, thương mến và trân trọng chờ ngày ra mắt sách.
Friday, August 8, 202512:39 AM(View: 2694)
Nhưng không ngờ, có một địa điểm ít người biết đến, lại là nơi đã để lại cho tôi nhiều suy nghĩ. Đó là đài Tưởng Niệm trận chiến Little Bighorn ở tiểu bang Montana.
Friday, August 8, 202512:22 AM(View: 3929)
“Hữu Sinh Hữu Tử” Quy Luật Tuần Hòan Điều Tức miên mang Tiêu Trừ Nghiệp Dữ! X Cố-Hương xa xôi Hoàn toàn biến đổi Tôi vẫn còn Tôi Thế là Vui Rồi! Thôi!
Friday, July 25, 20252:45 AM(View: 1585)
Những thầy cô và cựu học sinh Ngô Quyền là một tập thể không rời. Những gắn kết thiêng liêng và đoàn kết quý giá đó đủ để tôi mỗi năm về dự họp mặt
Friday, July 25, 20252:42 AM(View: 3002)
Ta đến Portland chiều hôm qua Hôm nay đi bộ giữa rừng già Sao thấy như mình vừa gặp lại Người bạn thật thân đã cách xa.
Wednesday, July 23, 20252:11 AM(View: 1366)
Đó là đất nước Tây Tạng- Tibet- với một nhà sư huyền thoại nổi tiếng trên toàn thế giới, giải thưởng Nobel Hòa Binh vào năm 1989: Đức Đalai-Lama.
Tuesday, July 22, 202512:54 AM(View: 2729)
Đồi Cù là món quà của tạo hóa dành tặng cho những người hiền hòa lịch sự của thành phố mà người ta đã dùng nhiều mỹ từ để đặt cho nó. Đồi Cù là một phần quá khứ trong cuộc đời của tôi.