Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

H.V.H - ÔNG GIÀ QUÉT CHỢ

31 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 72786)
H.V.H - ÔNG GIÀ QUÉT CHỢ

ÔNG GIÀ QUÉT CHỢ.


phu_quet_la-1-large-content

 

 Ngôi chợ nhỏ của một xã ngoại thành trước kia chỉ buôn bán lèo tèo, nhưng từ khi đất nước mở cửa, nền kinh tế có phần phát triển, nhà máy, hãng xưởng mở lên, công nhân lao động tứ phương tụ về các khu công nghiệp. Người nhập cư tăng dần, người đông đương nhiên chợ cũng… đông .

 Chính vì vậy mà chính quyền địa phương quyết định xin tỉnh cho xây dựng cái chợ mới khang trang, rộng rãi hơn cho xứng… tầm phát triển của xã nhà. Nhưng rồi như ai cũng biết qua báo chí, đài truyền thanh lẫn truyền hình, có nhiều nơi xây dựng chợ mới nhưng rồi lại có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kết quả là: không có người vào bán (đương nhiên sẽ không có người vào… mua!). Vì vậy nên ở “trên” đã sáng suốt ra lệnh ngưng, nên dự án xây chợ trở thành không phải kế hoạch treo nữa mà là một dạng dự án… treo! Việc xây chợ đành tạm thời gác lại vài năm cũng đâu có sao. Hậu quả là có một căn nhà cấp bốn lỡ di dời vì tôn trọng… pháp luật. Nghe đâu chủ nhà vốn sinh sống bằng việc bán nước mía, đã bán suất tái định cư của mình - vì người này cùng với mấy người nữa thuộc dự án khác, sao ai ai cũng “bốc thăm” trúng toàn là căn hộ trên lầu ba đến lầu… sáu!? – và đâu có ai bán nước mía trên… lầu ?! - Sau cùng cả nhà người ấy đành phải về quê làm ruộng!

 Thế rồi có một ông già từ nơi nào lưu lạc đến… .Sẵn cái nhà còn được mấy bức tường, ông già che một tấm bạt cũ, xin hay nhặt ở đâu đó lên, thế là có được cái nhà cũng che được nắng mưa. Vì gần chợ, không muốn cũng phải chịu, sáng ông đành thức dậy thật sớm, thôi lớn tuổi rồi, ngủ nhiều làm gì. Thay vì tập dưỡng sinh, thể dục, ông tự nguyện… dọn hàng giúp một vài người bán hàng đơn chiếc hoặc có vẻ già cả yếu sức. Dần dần công việc trở nên quen thuộc, quen thuộc đến mức trở thành bình thường. Tuy rằng ông làm việc hoàn toàn tự nguyện, nhưng bà con đâu để ông thiệt thòi, người thì con cá, kẻ mớ rau, lon gạo… , tóm lại chuyện cơm nước hàng ngày của ông thì khỏi lo! Nói ra khó tin nhưng có thật, mỗi ngày ông còn đọc ít ra… mười tờ báo! Có gì đâu, ông phụ dọn sạp báo đó mà, rồi chủ sạp cho ông mượn mà đọc thôi!

 Nhưng cái cách chuẩn bị đọc báo của ông mới là khác lạ. Thứ nhất, ông móc trong túi quần ra… cái (khăn) “mu-xoa”- cả xóm chợ này hầu như không thấy còn ai xài khăn tay như ông - cẩn thận và trịnh trọng lau sạch hai tay. Thứ nhì, ông nhất định phải ngồi ngay trước… “nhà” mình, cạnh bên là ly cà phê (cũng là một món… miễn phí). Thứ ba, sau cùng ông trịnh trọng và cẩn thận cầm tờ báo lên bắt đầu đọc…

 Suy cho cùng thì phải như vây thôi, vì ông còn phải trả tờ báo nguyên trạng và sạch sẽ để cho người ta còn… bán nữa chớ!

 Chuyện ở đời có câu “cốt thì phải… vác” và “dọn thì phải… dẹp”. Ông đã giúp người ta bày hàng thì cũng phải giúp dọn dẹp hàng cho phải chuyện, và như vậy phải quét dọn rác rưới các nơi lại thành một đống to, chờ xe hốt rác đến chỉ có mỗi việc hốt lên xe và đem đi. Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này… .Nhưng cái tên ông già quét chợ được mọi người nhắc đến hàm chứa nhiều thân tình, quý mến chớ không phải như nhắc đến tên vài người “có tên, có tuổi” trên… báo đâu!! Hãy xem cách ông sống với mọi người chung quanh… .

 Tài sản quý giá nhất mà ông có được là một thùng… đạn cũ, bên trong tất nhiên không có đạn dược gì hết mà chứa đầy đủ dụng cụ vá và sửa xe đạp. Trưa trưa, giờ học trò ra về, có vài đứa nhỏ phải nhờ đến ông. Ông hay nói với mọi người:

 - Mấy cháu nhỏ nhà nghèo mới đi học bằng xe đạp, nhất là mấy chiếc xe cũ mèm mà vỏ xe thì láng o, không còn thấy gai, một hột cát cũng không dính lên được ! Còn cái ruột xe thì đã vá gần chục chỗ…!

Gặp những trường hợp như vậy ông thường tìm cách từ chối lấy tiền công. Để tụi nhỏ khỏi áy náy và… tủi thân (?!), ông thường kiếm cớ:

 - Hôm qua ông mới… trúng số, chỉ hai số đầu và hai tờ nên được… hai trăm ngàn. Hôm nay làm miễn phí, hôm khác ông sẽ lấy tiền.

 Cứ như vậy mà cái ngày hôm khác không bao giờ đến! Còn ông thì một tuần lễ trúng số… hai trăm ngàn đến gần đủ tuần! - Có khi ông còn tâm sự thêm:

 - Tôi “tứ cố vô thân”, cơm gạo-thức ăn bà con đã giúp cho đầy đủ rồi đâu cần phải kiếm thêm tiền làm chi?!-

Và rồi ông lắc đầu ngao ngán nói tiếp: - Chuyện ở đời… kỳ quá, có người chức quyền đầy đủ, nhà cửa đất đai nhiều đến mức phải mượn lái xe, hoặc“đệ tử” … đứng tên giùm! Tài sản nhiều như vậy mà còn ráng vơ vét thêm để đến mức hết bưng bít được nên lòi ra tội tham ô, hối lộ và phải… ở tù!

 Một ngày kia, có đám học trò đến trước “nhà” ông nhờ vá xe đạp, thực ra chỉ có một chiếc xe cần phải vá thôi, nhưng đám nhỏ đi chung với nhau nên cùng chờ về chung cho vui. Vừa làm vừa nghe bọn trẻ nói chuyện huyên thiên, chợt đề tài chuyển về chuyện học hành, bài vở ở trường. Ông nghe đám học trò nói về thế năng, động năng, rồi chuyển qua nói về áp suất chất lỏng… . Nói qua nói lại, ông tuy tay làm công việc nhưng ông vẫn lắng nghe đầy đủ và khám phá ra rằng tụi nhỏ chưa thật sự… hiểu bài!

 Thật bất ngờ, ông già vừa cạy vỏ xe lại vừa tham gia… rành mạch và sôi nổi không kém gì bọn trẻ! Trước khi vào vấn đề chính, ông “đi”… một vòng (tuy xa xa, nhưng thật cụ thể, và trực quan). Chỉ tay vào cái… xô đang treo lủng lẳng trên đầu tường nhà không biết từ lúc nào, ông già giải thích: 

- Cho rằng cái xô cách mặt đất 4m, bên trong chứa đầy nước, có cháu nào tính được thế năng của cái xô không?-

 Cả đám học trò mà nhờ nhìn vào phù hiệu may trên ngực áo, ai cũng biết là đang học lớp 11 đều… im lặng. Một đứa có lẽ khá nhất trong đám bạn, rụt rè định lên tiếng nhưng rồi không biết sao lại… làm thinh! – Ông già đứng lên, - trong khi chờ keo vá xe ráo mặt,- tay lượm đâu đó một… cục than, bước lại gần bức tường còn khá sạch sẽ, ông cười hiền hậu và mào đầu:

- Ông học không nhiều, nên làm gì có bằng… Tiến sĩ này nọ, ông cũng không có chức vị gì, không là trưởng phòng, không là… giám đốc Sở hay cao đến chức… Thứ, Bộ trưởng! Hồi nhỏ dù gia đình ông rất nghèo, nhưng cha mẹ cũng cố gắng cho học được một chút chữ nghĩa, bây giờ không biết nhớ có đúng không! - Ông vẽ lên bức tường hình trắc diện một vùng cao nguyên và đồng bằng rồi nói tiếp:

 - Cái xô này nếu càng thấp thì lỡ rơi trúng mình thì càng... ít đau phải không mấy cháu? Vì "thế năng hấp dẫn" của cái xô tỷ lệ thuận với tổng trọng lượng và khoảng cách của nó đến mặt đất - Bọn trẻ trố mắt gật đầu nhưng ánh mắt ngơ ngác, chưa hiểu ông muốn nói lên điều gì! Vẫn với nụ cười hiền, ông dùng bàn tay khéo léo dán miếng vá vào ruột xe rồi tiếp: - Tây nguyên cao hơn đồng bằng khoảng 700m-800m, nếu cái xô này được treo lên với chiều cao như vậy mà nó lỡ rơi trúng mình thì sẽ... sao đây?!- Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên lẫn thán phục của đám học trò, ông lão có vẻ… thích thú nói, tay chỉ về… cái xô:

 - Nếu cái xô này lại chứa thêm vật chất gì nhiều thật nhiều, nặng thật nặng, treo cao thât cao lại còn... độc hại nữa thì sẽ ra sao?... .

 Có đứa học trò có lẽ "khá" nhất trong đám, ngập ngừng nói:

 - Ông ơi! Nếu cái xô này chứa đầy chất thải độc hại và lại có tỉ trọng lớn như… bùn... có màu... màu... thì… .- Mắt sáng lên, ông già vỗ bàn tay vào… cái yên xe đạp một cái “đét” và nói:

 - Đúng! Đúng rồi đó… . Thường thì sản xuất hay khai thác thứ gì đều sinh ra chất thải, thứ bùn cháu nói cũng là phế phẩm khai khoáng. Như vậy nếu khai thác khoáng sản ở Tây nguyên có độ cao ước khoảng 800 mét so với đồng bằng thì tính sơ sơ xem như có một cái... xô khổng lồ, lớn như một cái... hồ, và lại được treo trên đầu người dân dưới đồng bằng!

 Cả đám học trò đều sững sờ trước một ví dụ đơn giản nhưng dễ hiểu giống như là một sự thật … hiển nhiên !!... . Ông nhìn một lươt qua đám nhỏ, tay dán miếng vá vào ruột xe, rồi tiếp theo bằng một giọng đầy xúc động, cảm thương :

 - Các cháu dù sao cũng có học hành, có chữ nghĩa… , còn dân đen ít học làm sao hiểu?Tội nghiệp quá! – Lại có đứa học trò lên tiếng… “phản biện” (đúng ra phải gọi là “phản phản biện”!):

 - Nhưng cháu đọc báo thấy hồ chứa bùn thải (giống như là cái... xô khổng lồ vậy!) được bao bọc 3 phía là núi, phía còn lại được xây đập rất chắc chắn. – Giọng ông già chùn xuống, buồn buồn:

 - Các cháu thấy qua báo đài rồi, chỉ ngấm nước mưa thôi, không có chứa chất gì hết mà núi cũng… lở nhiều nơi đó sao!? Còn chuyện cái đập chắn, báo đăng vẫn có hồ chứa bùn thải ở Cao Bằng mới lở đó! Bây giờ còn đương chức, tức là còn trách nhiệm rành rành ra đó mà “người ta” vẫn vô tư xả lũ (sai quy trình) từ mấy cái đập như Hố Hô, Sông Ba Hạ (*), để xảy ra… chết người và đang bị… kiểm điểm (!?). Rồi mới đây là ở Khánh Hòa(**)…! Huống chi vài chục năm về sau… ?! – Khẽ thở dài ông tiếp:

 - Mà thôi, chuyện khai thác loại khoáng sản đặc biệt này là chuyện lớn, chuyện “quốc gia đại sự” đã có cơ quan quyền lực cao nhất đất nước là... Quốc Hội lo rồi ! Còn nếu biết lỗ mà vẫn làm thì có khi sẽ "lời" chuyện khác chăng?! Như là "chiến lược" ở ''tầm vĩ mô''?! Mình là người thường dân làm sao biết hết cho được, chỉ mong sao “người ta” làm cho thật an toàn, có trách nhiệm, đừng để những kẻ tham ô thừa cơ làm thất thoát tiền dân đóng thuế và tài nguyên quốc gia. Quyết định của chư vị ấy sẽ được lịch sử ghi chép và lưu truyền ngàn đời! Vì xưa giờ có câu: "trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ !". Bằng ngược lại, dĩ nhiên là nếu làm ăn dối trá, rút ruột công trình, sẽ gây ra biết bao nhiêu nguy hại… !! – Đến đây chiếc xe đạp đã vá xong, ông giao xe cho cậu học trò “khá” nhất từ nãy giờ. Nhìn dáng cao lêu khêu, gầy và… đen nhẻm của cậu ta ông đoán ngay cậu này xuất thân từ một gia đình lao động nghèo nào đó. Với giọng trìu mến, ông nói: “ Cháu cố gắng học hành cho giỏi thật sự, đỗ đạt và có tài năng, … bằng cấp thật sự (!), nếu sau này có chức vị cao cũng nhớ thương dân… thật sự (?!). Biết đâu vài mươi năm nữa, lúc cháu hoàn toàn trưởng thành, cái vụ bùn thải trên cao nguyên này mới ngã ngũ… thật sự!”- Rồi làm như chợt nhớ ra điều gì, ông lại mỉm cười thật hiền và nói :

 - À! Hôm nay ông không lấy tiền vá xe đâu! Vì hôm qua mới… trúng hai tờ vé số được hai trăm ngàn. Hôm khác ông sẽ… .

 Một thời gian sau, ở “trên” lại có một quyết định sáng suốt khác nữa. Cái chợ đã được khởi công, chuyện người có vào bán, kẻ có vào mua… chưa biết thế nào. Người ta không thấy “ông già quét chợ” nữa. Có lẽ ông lại đi tìm một dự án… treo ở một nơi nào đó rồi… !

 

H.V.H (Tháng 11-2012)

 

 

17 Tháng Giêng 2010(Xem: 73137)
Hương bưởi ơi, tôi muốn dỗ dành Đồng Nai nước đục lại trong xanh Hương có bay đi xin trở lại Để mãi là hương của chúng mình.
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 73739)
Vạn dặm đường xa, vạn dặm xa Khói chiều vương vấn bóng quê nhà Lòng nặng lòng nghe hoàng hôn xuống Một khối tình em, một mẹ già
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 70049)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74900)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 72968)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74262)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 31965)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75709)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73254)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73401)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76168)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82458)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83385)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 81697)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 85342)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 91085)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 87405)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81558)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81534)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 38732)
Nhân mùa Thanksgiving, Lễ Tạ Ơn ở Mỹ, xin được kết hợp hai truyền thống tốt đẹp nhất của Đông và Tây để viết lên những lời tạ ơn chân thành từ tâm hồn của những chsNQ năm xưa ở cả hai thế hệ "nghi bất hoặc" và "tri thiên mệnh" với các Thầy Cô sắp hoặc đã bước vào tuổi "cổ lai hy".
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79990)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81503)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82508)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83613)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 99274)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93068)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 78708)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 90537)
Mưa ngày xưa, môi ướt - mắt cười Mưa bây giờ, mắt ướt - môi đẫm lệ cay!
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 96270)
Vậy là con bé út của tôi đã đi học được hai hôm. Mọi học khu đều đã khai giảng niên khóa mới từ đầu tháng 9 mà mãi tới giờ, đầu tháng mười một, con gái tôi mới “cắp sách” đến trường cũng bởi nó bị “lọt sổ”.
06 Tháng Mười Một 2009(Xem: 80834)
Lâu lắm mới về  thăm Xứ Bưởi Thăm NGÔ  QUYỀN trường cũ dấu yêu
05 Tháng Mười Một 2009(Xem: 90432)
Thu xưa áo trắng tan trường Mưa rơi ướt tóc người thương đợi chờ
04 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93621)
Tôi không là họa sĩ Chì biết lặng lẽ nhìn Sợ...mùa thu thức giấc Sợ...lá vàng rơi nhanh.
02 Tháng Mười Một 2009(Xem: 209340)
Mùa Thu, mùa của tình yêu, của nhớ nhung, lãng mạn và là… của em.
01 Tháng Mười Một 2009(Xem: 99406)
Lại thêm một lần đi giữa đường Thu Mưa đau lòng những ngã tư lá chết
30 Tháng Mười 2009(Xem: 100206)
Đã vài năm qua, kể từ ngày lễ Halloween năm 2005, lúc nào bà Jenna cũng nhớ hình ảnh người giao pizza rất trẻ, chắc chưa đến tuổi hai mươi lúc đó, nhưng có thái độ chững chạc của một người đã đi hơn nửa cuộc đời, và có tấm lòng của một ông tiên trong những truyện cổ tích.
17 Tháng Mười 2009(Xem: 95173)
“Mẹ già như chuối ba hương, Như xôi nếp một, như đường mía lau"
17 Tháng Mười 2009(Xem: 86501)
Theo thời gian Biên Hòa ba trăm tuổi Ba trăm năm một vùng đất hào hùng Không thể nghĩ đó chỉ là đất ở Mà là hồn thiêng nguồn cội non sông.
12 Tháng Bảy 2009(Xem: 161394)
Năm nay, tiệc mừng họp mặt Truyền Thống kỳ thứ 8 được tổ chức tại nhà hàng Seafood Kingdom: 9802 Katella Ave, Anaheim, CA trưa ngày chủ nhật 05 tháng 7, 2009.
10 Tháng Năm 2009(Xem: 68491)
THIỆP MỜI: Họp mặt truyền thống kỳ 8: July 5, 2009 Tại:      Seafood Kingdom Restaurant 9802 Katella Ave. Anaheim , CA - Tel: (714) 636-0398 Ngày:   Chủ nhật  05 tháng 7 năm 2009 từ 11:00 am  đến 2:30 pm
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 65557)
  Thiệp Chúc Tết Kỷ Sửu 2009 & Thư Mời họp mặt Tân Niên