Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Truyện Nguyên Nhung - Thơ Tưởng Dung: KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG

25 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 168025)
Truyện Nguyên Nhung - Thơ Tưởng Dung: KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG


KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG

truyện NGUYÊN NHUNG

 

nhin_trang1-content

Ngọc yêu trăng, dường như trăng là chứng tích duy nhất còn lại trong cuộc tình cuả Ngọc và Hiên, khi Hiên rời thành phố để trở ra đơn vị, và chàng đã không bao giờ trở lại. Hôm tình cờ gặp Hiên ở nhà chị Vân, sau mới biết chuyến về phép nào anh cũng ghé thăm chị, như để tìm một sự yên tĩnh cho tâm hồn, kể từ lúc anh giã từ khung trời Ðại Học lên đường nhập ngũ. Ngày Hiên chưa đi lính, khu vườn nhà chị Vân là nơi có những buổi họp mặt nho nhỏ cho những người bạn trẻ yêu thơ văn, thời gian đó anh đã từng đến đây, lúc ấy Ngọc còn ở lứa tuổi ô mai vừa chập chững những vần thơ non nớt đầu đời. . .

Ngọc vẫn nhớ lần đầu gặp Hiên ở nhà chị Vân, vô tình hai người cùng đến đó một lúc. Ngọc thích khu vườn nhà chị, tối hôm ấy mùi ngọc lan vẫn nồng nàn trong khoảng vườn tối, hay một mùi hương lạ mà Ngọc không phân biệt nổi, khi Hiên chạy ra mở cổng cho Ngọc đẩy chiếc xe vào.

Buổi tối hôm ấy vui hơn mọi lần, vì có thêm một người lính trẻ từ đơn vị về thành phố. Khi về, lúc đẩy chiếc xe ra khỏi cổng nhà chị Vân, Ngọc nghe lòng xôn xao vì tiếng cười của chị và tiếng nói ấm áp cuả anh vẳng theo, mùi hương cuả cỏ hoa vẫn nồng nàn trong khu vườn đã ẩm ướt sương khuya.

Ðêm mông mênh như một dải nhung màu thẫm. Ngọc vẫn còn nhớ lúc bất chợt ngước nhìn bầu trời đêm, những vì sao lung linh, Ngọc chợt thấy một mảnh trăng thật mỏng giát lên nền trời như một vòng cung. Mảnh trăng non nớt ấy tự nhiên in vào lòng Ngọc, vầng trăng như một dấu mở chưa có một lối khép. Ðêm ấy trên đường về, đôi chân Ngọc nhẹ nhàng theo vòng bánh xe lăn, mang theo hình ảnh của Hiên vào giấc ngủ...

Thế rồi Ngọc nhận được lá thư đầu tiên của Hiên từ đơn vị, đến bất ngờ khi Ngọc không hề ngóng đợi. Ðọc thư chàng, Ngọc hình dung mù mờ một vùng đóng quân xa xôi nơi đèo heo hút gió, treo lơ lửng trên bầu trời đêm một nửa vầng trăng mà Hiên đã mang theo ra mặt trận. Ðâu đó có một nỗi buồn, chút nhớ mênh mang và hình ảnh Ngọc chập chờn trong giấc ngủ không tròn trịa một cơn mơ.

Mang theo đó là khu vườn nhà chị Vân thật dễ thương, con đường trải sỏi với những cánh hoa tigôn màu hồng đan kín bờ giậu xanh, buổi tối còn ngửi thấy nồng nàn mùi hoa dạ lý ở góc vườn, mùi hoa bưởi, hoa chanh khiến không gian như ướt đẫm thơm tho. Khu vườn bỗng dưng trở thành nơi hẹn hò dù chưa hề một lời hò hẹn, Ngọc đã đến đây nhiều lần trước khi quen biết chàng, vì chỉ nơi đây Ngọc mới thấy vầng trăng là cuả riêng mình.

Ngọc chợt rùng mình khi nhìn thấy ánh hỏa châu soi sáng một góc trời, hình như chiến trận vẫn đang xảy ra ở đâu đó. Ngọc lại nghĩ đến Hiên, và mong đợi những ngày về phép tới. Ánh hỏa châu làm lu mờ đi vầng trăng non phả ánh sáng dịu dàng trên cảnh vật, Ngọc cứ ngỡ Hiên đã mang đi một nửa và nơi này, Ngọc còn giữ lại một nửa. Hiên không kể nhiều cho Ngọc nghe về nơi chàng ở, nhưng nhìn nét mặt Hiên, Ngọc đã đoán hiểu phần nào những gian khổ đời lính, và nỗi lòng chàng qua những bài thơ của Hiên gửi lại.

Chị Vân hỏi Ngọc nghĩ sao khi đọc thư chàng, và có viết thư hồi âm cho một người đã đi xa? Ngọc không trả lời chị, như đang ngần ngừ nhìn cây dạ lý ở một góc vườn nhà chị, mà càng về khuya khi trời đổ sương, mùi thơm lan tỏa khắp vườn. Ngọc chưa trả lời thư anh, như chưa bao giờ dám đến gần cây dạ lý vào buổi tối, vì sợ những con rắn lục. Cô bé học trò tâm hồn còn e ấp như nụ hoa chưa nở, nhưng nỗi vấn vương thì hình như đã gửi hết theo bóng hình của người lính ngoài mặt trận.

Mãi ba tháng sau Hiên mới về phép lần nữa, những chuyến về phép thường là sau những trận đánh, chàng được về dưỡng quân, lúc ấy lại có những người lính trẻ thay chàng ngoài mặt trận. Mỗi chuyến đi và về của chàng, thành phố vẫn bình yên, nhưng ở nơi xa xôi đó, đã có thêm những người nằm xuống. Mỗi lần Hiên trở về, chị Vân lại mời một số bạn thân đến nhà làm một bữa tiệc trà nho nhỏ mừng Hiên trở về bình yên. Hai chiếc bàn được đặt dưới giàn dây leo treo lủng lẳng những giò phong lan, không gian như thấm đẫm mùi hương của hoa cỏ.

Suốt buổi chiều hôm đó, Ngọc và Hiên bận rộn giúp chị Vân sắp xếp bàn ghế và bánh trái, Hiên nói lâu lâu về thăm chị Vân, anh lại được trở lại những ngày vui cũ. Khi thấy Ngọc nâng niu những đóa tường vi đang hé nụ thật xinh, Hiên bỗng cất tiếng hát. Giọng chàng thật ấm:

"Sáng nay, vừa thức dậy, nghe tin anh gục ngã giữa chiến trường. Vô tình, trong vườn tôi, hoa tường vi vẫn nở thêm, vẫn nở thêm một đoá. Không, tôi vẫn sống, tôi vẫn ăn và tôi vẫn thở, nhưng biết bao giờ, tôi nói được, những điều tôi ước mơ..."

Bài thơ được phổ nhạc nghe buồn quá, khiến Ngọc muốn rưng rưng nước mắt. Ngọc bảo Hiên:
"Anh hát hay nhưng buồn quá"
Hiên cười:
"Cho cả những điều anh muốn nói."

Sau này, khi Hiên trở ra đơn vị, còn lại một mình Ngọc mới nghĩ ra đấy là những lời tỏ tình đầu tiên lặng lẽ nhất, sự im lặng của tình yêu thật là tuyệt diệu. Tối hôm đó, chị Vân bắt Ngọc ngồi bên cạnh Hiên, khoảng cách thật gần đến nỗi Ngọc không biết đâu là của mình, đâu là của chàng. Vẫn những chuyện nắng mưa, Ngọc hỏi Hiên về những ngày chàng xa thành phố, Hiên nói cho anh quên, vì anh muốn có những giây phút thật bình yên, quên đi chiến tranh, quên những giây phút cận kề với nỗi chết. Càng về khuya trời càng ướt sương, nhưng Ngọc không thấy lạnh. Ðêm ấy Hiên đưa Ngọc về, hai chiếc xe song song trên con đường rợp bóng cây tối. Hiên nói chờ thư của Ngọc, cuối cùng cũng hết một đoạn đường, Ngọc chia tay anh ở đầu ngõ, Hiên vẫy tay nhìn Ngọc cười im lặng.

Chưa bao giờ Ngọc thấy trăng đẹp và dịu dàng như đêm đó, khu vườn nhà chị Vân như bao phủ, ngập tràn trong thứ ánh sáng mờ ảo của những gì không thật. Dưới bóng cây ngọc lan, Ngọc nghe Hiên hát lại bản nhạc ban chiều, với tiếng ngân trầm ấm mà Ngọc tưởng đó là những gì Hiên muốn nói cho riêng Ngọc:

" Biết bao giờ, biết bao giờ, tôi mới được, nói những điều, tôi ước mơ, tôi ước mơ..."

Không, anh đã nói rồi đó, người lính trở về từ trận địa mà nghe trong tâm tư còn âm vang tiếng đạn réo, tiếng bom rơi. Nơi ấy bóng tối như đồng lõa với sự chết, chắc có lúc anh đã nghĩ là mình không bao giờ trở về, hay cũng như không bao giờ nói hết những điều anh mơ ước.

Ngọc nhớ đôi mắt Hiên lay động như hai vì sao dưới ánh trăng và mùi thơm của hoa ngọc lan, khi Hiên hỏi Ngọc về dự tính ở tương lai. Ngọc nói mình thích làm cô giáo, để sống mãi với phấn trắng, bảng đen, vì thích không khí êm ả của trường học. Hiên trêu Ngọc, anh cũng thích lấy vợ làm cô giáo, để thay chồng nuôi dạy con nếu chẳng may người lính tử trận. Nghe Hiên đùa mà Ngọc vẫn cảm thấy một chút xót xa tràn ngập trong lòng . . .

Hiên lại trở ra đơn vị. Bây giờ những buổi tối có trăng nơi khu vườn nhà chị Vân, khi một mình đứng bên gốc cây ngọc lan, Ngọc không khỏi bùi ngùi nhớ chàng. Ngọc không còn cảm giác tình yêu là con rắn lục nép mình trên cây dạ lý, nhưng nỗi bất an vẫn xâm chiếm hồn nàng mỗi lần Hiên rời thành phố về đơn vị.

Lần này anh đi khá lâu mà chưa thấy thư về. Ðường ra miền Trung trắc trở những núi non, mìn bẫy, bom đạn, mỗi lần chỉ còn một mình ngồi nhớ kỷ niệm cũ, chỗ anh ngồi, lúc anh hát., Ngọc thấy mình nao nao muốn khóc. Buổi tối chia tay, hai đứa ngồi dưới gốc cây ngọc lan trước sân nhà, Hiên có kể Ngọc nghe nỗi băn khoăn của chàng về một cuộc chiến không lối thoát, đôi lúc chàng có cảm tưởng rằng những người lính nơi đèo heo hút gió ấy bị bỏ rơi, bởi những thiếu thốn tinh thần lẫn vật chất. Nơi thành phố gió cát với sương mù, dòng sông Dak-Pla chảy ngược nguồn với núi rừng trùng điệp . Ðất nước thật nên thơ nhưng dẫy đầy những bất an triền miên cho thân phận người lính. Ðơn vị Hiên nằm cách xa thành phố Kontum khoảng 4 cây số đường chim bay, chỉ có ngần ấy đường mà mỗi một lần di chuyển là một lần đối diện với chết chóc, đau thương.

Ngày cuối cùng còn ở thành phố, sao lần này Ngọc có linh cảm như chẳng bao giờ hai người còn gặp lại nhau nữa, khi Hiên xiết nhẹ những ngón tay mềm của Ngọc trong tay chàng. Những bản nhạc chàng hát cho Ngọc nghe hôm ấy sao buồn quá, tâm hồn chàng dịu dàng như một giòng sông, cho nên Ngọc hiểu rằng ngay với quân thù chàng vẫn có một sự bao dung, và chiến tranh đối với chàng quả là tàn bạo.

***

Sau mười năm tù Hiên trở về như một bóng ma, chàng thấy mình lạ lẫm với cuộc đời và ngơ ngáo giữa giòng đời. Mười năm qua chàng chưa hề được sống như người, để đến lúc được thả ra khỏi những vòng kẽm gai, chàng ngờ ngợ thấy mình như con thú vẫn bị săn đuổi, xung quanh chàng mập mờ những hàng rào kẽm gai vô hình giăng mắc đó đây.

Hiên sợ cả tiếng thở dài của mình, nghe như có gì u uất lắm. Chàng sợ cả tiếng bước chân mình, vì cứ ngỡ như bị ai đuổi theo đằng sau lưng để hạch hỏi lăng nhăng một điều gì . Còn ban đêm, tiếng chó sủa trăng cũng làm chàng rờn rợn nỗi ám ảnh đâu đâu, những vòng kẽm gai cứ quấn lấy chàng trong giấc mơ, khiến có lúc giữa khuya chàng hốt hoảng choàng dậy vì có cảm tưởng mình đang bị săn đuổi.

Vậy mà một hôm nào đó, Hiên chợt nhớ đến nơi chốn của những ngày phép cuối cùng trong đời lính. Ðó là căn nhà của chị Vân, khu vườn đầy những mùi hương hoa cỏ, con ngõ mát rượi bóng nắng xuyên qua những cành trúc mềm mại. Ngày chàng rời thành phố trở ra đơn vị, cuộc chiến xô đẩy chàng đi một bước dài hơn mười năm sau đó, từ đấy Hiên tưởng rằng chàng đã vĩnh viễn mất đi tất cả. Ở đấy một thời gian chàng có Ngọc, có một vầng trăng dịu dàng mơn trớn cỏ hoa, để chàng quên đi những năm tháng tuổi trẻ bị chiến tranh tước đoạt.

Không biết Ngọc bây giờ ra sao? Mười năm rồi, trận đánh cuối cùng của tiểu đoàn 1, trung đoàn 44, Sư Ðoàn 23 Bộ Binh, là trận đánh kinh hoàng trước nửa năm miền Nam bị rơi vào tay Cộng Sản. Chàng bị bỏ rơi giữa trùng điệp vây bủa của quân thù, trước khi địch tấn công, chúng nã xuống hằng ngàn trái đạn pháo suốt ba giờ liền. Buổi sáng hôm ấy khi căn cứ mờ mịt trong màn sương giữa núi rừng cao nguyên, Hiên còn ngồi uống ly cà phê nóng với người sĩ quan quân y của Tiểu Ðoàn. Vậy mà chỉ buổi trưa hôm ấy, Hiên đã nhìn thấy xác người bạn trẻ nằm vắt mình trên hàng rào kẽm gai, khi anh ta đang làm nhiệm vụ cứu thương, còn vị sĩ quan chỉ huy tiểu đoàn đã gục xuống với lồng ngực nát bấy, anh để lại người vợ trẻ với đứa con đầu lòng chưa chào đời ở hậu phương.

Trận đánh cuối cùng ấy là kết thúc cuộc chiến kéo dài 20 năm, chàng bị bắt làm tù binh. Sau mấy ngày lê lết tìm đường về Nam, Hiên lọt vào vòng vây của địch, lại bị đẩy theo đoàn tù binh dọc theo đường Trường Sơn, qua Lào, rồi khi cuộc chiến thực sự chấm dứt, chàng bị đưa trở lại vùng Ðông Hà. Cuối cùng, đoàn tù binh được đưa qua sông Bến Hải, trôi nổi qua nhiều trại tù miền Bắc. Ðầu trần, chân đất, quần áo tả tơi, người này dính với người kia như những mắt xích kéo lê trên con đường dẫn về địa ngục, chàng bắt đầu cuộc đời tù binh vào những tuổi đẹp nhất của đời người. Một đôi khi chàng có nhớ đến khu vườn nhà chị Vân, hình ảnh đẹp dịu dàng như một vầng trăng của người con gái mang tên Ngọc. Nhiều năm tháng về sau , chàng cứ bấu víu vào đó như một điểm tựa để đừng đánh mất dĩ vãng, khi nhìn vầng trăng mười sáu ngời ngời trên núi rừng vùng Việt Bắc.

Trên chiếc xe đạp cũ kỹ, người lính trẻ năm xưa nay buồn bã, ủ ê như một người đàn ông quá tuổi 40, như có sức réo gọi từ những con đường quen, Hiên trở về con ngõ nhà chị Vân lúc nào không biết. Mười năm rồi chàng có nghĩ đến sự thay đổi, và chàng bỗng lại nhớ đến Ngọc. Chắc gì chị Vân còn ở đó, và Ngọc có lẽ cũng đã lấy chồng, mười năm biệt tích không một cánh thư, dẫu có thay đổi chỉ là chuyện tất nhiên.

Vậy mà ngôi nhà của chị Vân vẫn còn đó, khu vườn vẫn còn đó, nhưng chất thơ thì hình như chỉ còn rơi rớt lại như vạt nắng chiều se sắt. Hai cánh cổng gỗ xộc xệch, trên chiếc cột gạch tái mét là tấm biển số nhà sơn xanh đã bạc màu, chỉ có giàn hoa ti gôn bên hàng giậu vẫn còn tươi tắn với những chiếc hoa đỏ hồng màu tim vỡ. Ðiều chàng xúc động hơn cả là chị Vân vẫn còn đó, gầy gò, đôi mắt sâu , mái tóc đã ngả màu muối tiêu và khuôn mặt hằn lên những đường nhăn cơ cực. Chị ôm chầm lấy Hiên, đứa em kết nghĩa năm xưa, Hiên cảm thấy những giọt nước mắt của chị chảy ấm trên vai áo chàng:

" Cậu đã về, chị tưởng không bao giờ gặp lại em nữa..."

Rồi chị nức lên khóc, hình như nước mắt không làm sao ngừng chảy:

" Hôm em về phép lần cuối rồi trở ra đơn vị, mãi không có tin của em, chị tưởng em đã chết. Mặt trận quân khu II lúc ấy dữ dội quá, mà họ tiến vào cũng nhanh, cả miền Nam như chìm trong cơn bão lớn..."

Hiên hỏi, khi nhìn tấm thân gầy guộc của chị:

" Chị làm gì để sống?"

Chị Vân nhìn quanh căn nhà đã trống trải những đồ đạc năm xưa, chị buồn rầu:

" Chị vẫn đi dạy, vất vả lắm mới lo được cho các cháu. Kịp lúc chúng nó vừa lớn lên, là lăn ngay vào đời tìm miếng ăn, chả học hành được bao nhiêu, chỉ mong yên thân thôi em ạ."

Rồi chị dẫn Hiên ra mảnh vườn nho nhỏ bao quanh nhà, khu vườn đầy những hoa cau, hoa bưởi, hoa hồng, hoa dạ lý năm xưa nay được thay vào những vạt rau cải, rau dền, rau muống, những dây khoai lang, bí rợ bò tràn lan trên mặt đất. Chị Vân cười nhẫn nhục:

" Chiều nay cậu ở lại ăn cơm với chị nghe, đọt bí vườn nhà xào tỏi ngon lắm em ạ."

Hiên cảm động vì những lời lẽ ân cần của chị, vẫn chân thành như mười năm trước, dù trong hiện tại, chàng đã nhìn thấy cái thê thảm của những cuộc đời không lối thoát. Tự nhiên chàng buột miệng hỏi, dù chưa định hỏi:

" Ngọc bây giờ ra sao hở chị?"

Chị Vân thẫn thờ nhìn vào một khoảng trống, như chị chưa chuẩn bị để trả lời câu hỏi của Hiên. Hiên lại hỏi:

" Chắc Ngọc lấy chồng rồi phải không chị?"

Chị Vân lắc đầu, rươm rướm nước mắt:

" Không, cô ấy đi lâu rồi, sau ngày em biệt tích ba năm. Chị không biết Ngọc có thoát không, vì nếu thoát được, Ngọc không nỡ nào quên chị. Trước khi đi, Ngọc có đến đây với chị nhiều lần, Ngọc yêu em nhiều lắm, cố chờ em ba năm mà không có tin về, cô ấy gửi chị tập nhật ký, dặn là nếu em có trở về, chị trao lại cho em ."

Có một cái gì đè nặng trên ngực chàng, khiến Hiên bàng hoàng đứng lặng một lúc lâu. Chị Vân đưa Hiên vào phòng khách, rồi vào buồng trong lấy đưa cho Hiên một tập giấy học trò đã ngả màu, được cột lại bằng một sợi nơ vàng, hình như nó đã nằm yên lâu lắm không có ai đụng tới. Chị nói:

"Chị vào nấu cơm nghe, lâu lắm rồi chị em mình không được ăn cơm với nhau, mà lại..."

Không biết chị định nói gì, hình như chị định nói "mà lại không có Ngọc", nhưng chị đã nén kịp khi nhìn thấy cái buồn thăm thẳm trong đôi mắt Hiên.

Ngọn đèn trần vàng úa hắt xuống căn phòng vẻ buồn rầu của một cuộc sống đầy những chịu đựng và chịu đựng. Mười năm từ cõi chết trở về không có Ngọc, chỉ còn đây những trang nhật ký, những lá thư không gửi vì không có một địa chỉ để tới. Những giòng chữ được viết bằng cảm xúc và nước mắt của Ngọc dành cho chàng với một vầng trăng khi khuyết, khi đầy. Hiên nhìn những giòng chữ nghiêng nghiêng, mềm mại của người xưa mà quặn thắt cả lòng.

" Anh dễ thương của em,

Thế là anh lại ra đi, những ngày về phép ngắn ngủi của anh trong khu vườn nhà chị Vân, vẫn mãi mãi là những kỷ niệm đẹp trong lòng em. Cứ mỗi lần chia tay, cứ mỗi buổi tối qua song cửa, nhìn vào bóng đêm mà bất chợt ánh hỏa châu lơ lửng một góc trời, em không tránh khỏi nỗi khắc khoải khi nghĩ về anh. Có bao giờ chúng mình không còn nhìn thấy nhau nữa không anh?

Không, anh sẽ về với em phải không Hiên? người lính trẻ tâm hồn đầy ắp chất thơ và nồng nàn như cỏ hoa, máu lửa, bom đạn, chết chóc vẫn không làm mất đi một vẻ đẹp sáng tươi của tuổi trẻ thèm khát bình yên. Anh đã kể em nghe về một vùng đồi cỏ xanh, ở đó đơn vị anh vừa xảy ra một trận đụng độ ác liệt với quân thù. Buổi sáng trên cây thông cành còn xém vết đạn, anh nghe có tiếng chim hót. Chỉ có người nghệ sĩ mới nhìn ra vẻ đẹp trong cái điêu tàn của đời sống. Tâm hồn anh, trái tim anh, dẫu trong hoàn cảnh xót xa nhất vẫn tìm ra điểm tựa để vươn lên, em yêu anh vì những điều nhỏ nhoi ấy, anh có biết không?

Hiên ơi! Anh có linh cảm gì không khi buổi tối chúng mình từ biệt nhau trong khu vườn nhà chị Vân, bàn tay em nhỏ bé trong tay anh như muốn trao gửi hết những yêu thương. Lúc ấy, em vô tình ngước nhìn vầng trăng tròn trịa đang phơi phới trên cây cỏ, lá hoa, bất chợt một áng mây đen vắt ngang che gần hết vầng trăng mười sáu, làm khu vườn của nhà chị Vân tối hẳn lại, em run rẩy với nụ hôn của anh. Bàn tay anh nóng ấm xiết nhẹ những ngón tay học trò bé nhỏ, anh muốn gửi gấm gì cho người ở lại?

Anh dễ thương của em,

Anh có biết là em đã ghi lại mấy vần thơ nho nhỏ, để anh hiểu được em yêu anh biết chừng nào:

"Người đi, đi khuất tôi còn ngóng,
Dõi mắt nhìn theo chút bụi hồng."


Em vẫn chờ anh về, người lính trẻ tội tình của thế kỷ 20, khi chúng ta sinh ra trong đất nước chiến tranh, cả một thời xuân xanh anh và em căng mắt nhìn quê hương quằn quại trong khói lửa. Ước gì anh trở về với em, để hạnh phúc như những chồi non đem mùa Xuân đến cho đôi mình, anh nhỉ!"

Chị Vân vẫn lui cui nấu cơm trong bếp, có lẽ chị muốn Hiên được một mình đọc những trang nhật ký của Ngọc, chìm đắm trong những kỷ niệm và cảm xúc của mười năm biền biệt vắng xa, nay chỉ còn lại một nỗi đau thương. Chị Vân đang nghĩ gì? Những vần thơ tuyệt vời hằng chục năm trước của cô giáo Việt Văn có còn không, hay chị đang tính toán những món ăn chiều nay cho người em kết nghĩa vừa trở về từ cõi chết. Những đọt bí xào tỏi với chút tóp mỡ, mấy con cá khô chiên , hai quả trứng tráng, người ta đã mất đi tất cả khi hiện tại chỉ quẩn quanh nghĩ về bữa cơm thường , như ngày xưa phải làm một mâm cỗ lớn.

Hiên xếp cuốn nhật ký và những lá thư chưa gửi của Ngọc viết cho chàng lại trên mặt bàn. Lát nữa đây khi ra về chàng đã có một thứ mang theo, như chàng sẽ suốt đời mang theo hình ảnh Ngọc, dịu dàng như một vầng trăng đến bất cứ nơi nào chàng đến. Mười năm rồi phải không Ngọc? Không biết giờ này em ở đâu, lưu lạc phương nào, hay đã bỏ xác ngoài biển khơi ? Nghĩ đến đây Hiên không khỏi rùng mình, khi nhớ lại những tháng ngày biệt giam ở trại tù Hà Tây, nhìn bạn bè kẻ trước, người sau lần lượt gục ngã vì đói, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác. Lúc đó Hiên đã mê đi, chàng sắp lả xuống và thấy mình mấp mé giữa hai bờ sinh tử. Chính lúc ấy Hiên thấy Ngọc chập chờn như ảo ảnh, nắm tay chàng kéo lên. Như có một sức mạnh vô hình, Hiên chợt chổi dậy, loạng choạng bước theo bóng Ngọc lờ mờ như khói sương. Và Hiên đã sống....

Tối hôm ấy, sau bữa cơm hội ngộ với gia đình chị Vân, lúc ra về, Hiên bàng hoàng thấy mùi hoa ngọc lan vẫn nồng nàn như buổi tối ngồi với Ngọc trước lúc chia tay, mặt trăng mười sáu tròn trĩnh nhô lên toả ánh sáng dịu hiền trên cây cỏ khu vườn tối. Tiếng chị Vân nói khẽ bên tai chàng:

" Chị có cảm tưởng là Ngọc vẫn quanh quẩn đâu đây. . ."

 Lúc Hiên dắt chiếc xe đạp đi ngang cây ngọc lan, chàng bỗng giật mình vì tiếng gió thổi lao xao trong vòm cây tối, nghe như những tiếng thì thầm của Ngọc ngày xưa. Thốt nhiên, hồn thơ của người lính trẻ năm xưa trong một phút giây chừng sống lại, Hiên thì thầm một vần thơ cho Ngọc:'

" Có phải em về? Em của anh...“

 NGUYÊN NHUNG



KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG

Thơ Tưởng Dung

(Cảm tác từ truyện ngắn “Khép Một Vầng Trăng” của Nguyên Nhung)


dem_khong_cung-content

 

"Khép một vầng trăng" chia nỗi đau

Nửa in gối chiếc, (nửa) soi tuyến đầu

Chưa lần hò hẹn, lời son sắt

Nhưng nợ đã thầm, duyên đã trao


"Khép một vầng trăng" lạc mất nhau,

Vườn xưa lối cũ, mình em sầu

Dõi mắt hỏa châu tìm nhân ảnh

Chỉ thấy lệ tràn trong đêm thâu!


“Khép một vầng trăng” chung nỗi đau

Nhà tan, nước mất lắm gian lao

Mười năm tù ngục, đời tăm tối

Vẫn có em cùng chung khát khao!

 

“Khép một vầng trăng” hẹn kiếp sau

Người về tan tác cuộc bể dâu

Ngọc lan, hương vẫn nồng trong gió

Hiên vắng, tìm em biết chốn nào?

 

TƯỞNG DUNG

(Tháng 5–2010)

 

*Ngọc Hiên là tên hai nhân vật chính

trong truyện “Khép Một Vầng Trăng”.

 

19 Tháng Mười Một 2011(Xem: 85154)
Những gì tôi có hôm nay. Sáu mươi năm viết nên bài ca dao. Ru tình, một chút xanh xao. Ru đời đi nhé, mai vào thiên thu.
18 Tháng Mười Một 2011(Xem: 109338)
Mỗi lần Thu đến buâng khuâng, Nhìn Thu quyến rũ vui dâng đỉnh trời. Nắng Thu sưởi ấm lòng người, Gió Thu reo rắc những lời yêu thương
18 Tháng Mười Một 2011(Xem: 31556)
* Tiêu đề: Anh cần em * Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
15 Tháng Mười Một 2011(Xem: 133462)
“Một Thời Để Nhớ” là tác phẩm thứ ba của Thầy được phát hành tại CA sau quyển đầu tiên là “Lịch Sử Vẫn Còn Đó” và quyển “Hai Mươi Năm Miền Nam VN" (1955-1975).
12 Tháng Mười Một 2011(Xem: 126973)
Cô giáo đưa tay lên sửa lại gọng kiếng. Tay cô bỗng chạm vào giọt nước mắt lành lạnh trên má. Chưa có một bài luận văn nào làm cô chạnh lòng đến vậy.
11 Tháng Mười Một 2011(Xem: 97816)
Chiến chinh khói lửa đã tan Gió thu lá rụng trăng tàn tả tơi Duyên xưa đã lỡ một đời Kiếp nầy không trọn hẹn người kiếp sau...
11 Tháng Mười Một 2011(Xem: 97685)
"Tình xưa nghĩa cũ" sông tương, Chan hòa hạnh phúc, nhớ thương muôn đời. Niềm vui chan chứa ngập trời, "Ngô Quyền" nhớ mãi lúc thời ngây thơ.
10 Tháng Mười Một 2011(Xem: 30929)
* Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
10 Tháng Mười Một 2011(Xem: 123318)
... người viết thì mãi tận phương nào, không biết giờ này ra sao, còn lá thư đã được viết từ mấy mươi năm rồi! ... .
09 Tháng Mười Một 2011(Xem: 124509)
buổi ra mắt tác phẩm “Ngộ Nhận” của Thầy Kiều Vĩnh Phúc vẫn được đa số học giả, độc giả cũng như người hâm mộ đến tham dự
05 Tháng Mười Một 2011(Xem: 98538)
Đèn đường vừa sáng phía Tây Đưa tay vuốt mặt, Thầy quay lại nhìn Trời không còn chút màu xanh Những vầng mây xám vây quanh mắt buồn
04 Tháng Mười Một 2011(Xem: 121353)
Hôm nay con ngồi đây viết những lời nầy thì cha con ta đã thực sự xa nhau hơn nửa tháng. 60 năm con sống với ba, cũng như 95 năm cuộc đời ba là chuỗi ngày bất tận.
03 Tháng Mười Một 2011(Xem: 98629)
Từ miền đất “Paris có gì lạ không em”, Ngô Càn Chiếu cựu học sinh khóa 13 Ngô Quyền đã sống định cư nhiều năm ở Pháp đã quyết định sang thăm Hoa kỳ,
02 Tháng Mười Một 2011(Xem: 106153)
Chỉ là rây rắc lá me bay. Chỉ là ngan ngát hương tình say. Chỉ là hoa mộng ngày xanh cũ. Chỉ là bóng mát quyện hình ai?
28 Tháng Mười 2011(Xem: 98741)
Đã hẹn hò từ nhiều năm trước Xuân thì trôi tóc úa bạc màu Vẫn nặng lòng với lời nguyện ước Sẽ tương phùng ngày ấy bên nhau.
24 Tháng Mười 2011(Xem: 91526)
Ngày vui “Hội ngộ” qua mau, Hẹn cùng gặp lại, cùng nhau đợi chờ. Đại dương cách trở đôi bờ, Ngồi ôm kỷ niêm những giờ bên nhau.
21 Tháng Mười 2011(Xem: 100813)
Nhớ khi xưa ra trường Thủ Đức Tôi mặc đồ lính trận tinh nguyên Em nữ sinh Ngô Quyền áo trắng Thường mộng mơ hay chép thư tình .
20 Tháng Mười 2011(Xem: 95094)
Chỉ toàn trắng màu tang nhìn không rõ May còn lệ đầy trôi qua mắt đỏ Khóc hoài một thời để nhớ để thương!
15 Tháng Mười 2011(Xem: 100004)
32 năm gắn bó Đậm đà duyên cau trầu Trong vòng tay Thiên Chúa Đời tuyệt vời biết bao!
14 Tháng Mười 2011(Xem: 130896)
Hoạt cảnh "Ngày xưa Hoàng thị" là một công trình của các chs NQ khóa 14 đóng góp
12 Tháng Mười 2011(Xem: 94054)
Hôm nay trời bỗng sang thu, Gió nhè nhẹ thổi sương mù giăng ngang.
10 Tháng Mười 2011(Xem: 37823)
THU SAY - Nhạc Ngô Càn Chiếu – Tác giả trình bày.
10 Tháng Mười 2011(Xem: 95768)
người về từ phương xa Thu rơi bên thềm nhà đường chiều vàng lá đổ vườn trăng soi muôn hoa
10 Tháng Mười 2011(Xem: 95904)
Mùa thu đầy thương mến Biết bao nhiêu nỗi niềm Làm sao tôi bầy tỏ Những tâm tình không tên.
09 Tháng Mười 2011(Xem: 131259)
Rồi tôi sẽ phải sống cho quen dần với những ngày, những tháng đầy nỗi ngậm ngùi, trống vắng như thế này cho đến bao giờ?
07 Tháng Mười 2011(Xem: 122661)
Ôi nhớ sao là nhớ. Nhớ những mùa Thu ở Biên Hòa, tuy không nai vàng ngơ ngác nhưng rất vui và khó quên.
07 Tháng Mười 2011(Xem: 131001)
Khi những chiếc lá xanh bắt đầu đổi màu và những cơn gió lạ buổi chiều xô đi cái nóng hâm hấp của mùa Hè là chúng ta cảm nhận mùa Thu đã về.
30 Tháng Chín 2011(Xem: 95188)
Kim, Kiều một thủa còn vương vấn Một khúc Đoạn Trường môi mắt cay Ngàn thu vĩnh biệt...lời thương tiếc ... Xin gửi về cô giọt lệ đầy...
23 Tháng Chín 2011(Xem: 106812)
Ở phương nầy em vẫn mong vẫn đợi Thư tình xưa nét mực tím phôi pha Dòng sông nhớ phương trời xa vời vợi Con đò anh giờ đậu bến ngưòi ta...
23 Tháng Chín 2011(Xem: 102085)
Em sẽ lớn khôn hơn Sau cơn u mê dài Rồi em sẽ nguôi ngoai... Rồi em sẽ nguôi ngoai...
21 Tháng Chín 2011(Xem: 49639)
Tình thân Ngô Quyền dưới góc cạnh nào và bất cứ lúc nào cũng êm đềm như dòng Đồng Nai hiền hòa một thùa nào ở Biên Hòa yêu dấu ngày xưa.
17 Tháng Chín 2011(Xem: 120466)
Màu tím man mác buồn của một loài hoa mộc mạc ngày nào không biết có còn vương vấn trong lòng ai một hoài niệm đã xa rồi hay không!?
09 Tháng Chín 2011(Xem: 97868)
Hôm nay trống điểm khai trường. Tung tăng áo mới ngát hương học trò. Vai mang cặp nặng buồn lo. Ông đưa cháu ngoại vượt đò nhân sinh.
08 Tháng Chín 2011(Xem: 97288)
Mùa thu sang em áo dài nón lá Đi trong mưa náo nức buổi tựu trường Thôi tạm biệt những ngày hè thư thả Để trở về cùng sách vở thân thương.
02 Tháng Chín 2011(Xem: 31587)
Mời thưởng thức ba bức tranh sơn dầu, tác phẩm mới nhất của HẠNH PHẠM
01 Tháng Chín 2011(Xem: 98555)
Dòng đời trôi miên man Dốc xưa trong miền nhớ Vì tình yêu muôn thuở Vượt không gian, thời gian.
31 Tháng Tám 2011(Xem: 103863)
Tôi viết mấy dòng này như là lời cảm ơn gửi đến Ban Chấp Hành hội Ái-Hữu cựu học sinh Ngô Quyền, ban Tổ-chức, và những khuôn mặt đầy nhiệt tình, thiện chí ...
31 Tháng Tám 2011(Xem: 24063)
Mỗi năm hãy tìm đến nhau. Thầy cô cũng sẽ lần lượt ra đi. Chúng ta cũng sẽ tiếp nối. Trang Web Ái hữu Ngô Quyền là cầu nối cho kẻ phương xa và người ở lại. Xin nỗi buồn qua đi và NIỀM VUI Ở LẠI.
27 Tháng Tám 2011(Xem: 101504)
vời vợi chiều nay trời xanh biếc gió lộng phi trường, nắng mới phai xa nhau chưa nói lời giã biệt đã nghe lòng lên tiếng chia tay
26 Tháng Tám 2011(Xem: 103965)
Bài hát “Về lại trường xưa thân ái” của Trần Kiêu Bạc đã làm tôi mất ngủ. Đêm tiễn đưa đứng lên cầm bài hát, hát với các em, tôi được đọc từng câu ca thấm thía làm sao.
24 Tháng Tám 2011(Xem: 113199)
khi viết lại những dòng này, dư âm ngày hội ngộ vẫn ẩn hiện đâu đây , hình ảnh của bản nhạc "một thời áo trắng" vẫn còn đây...
24 Tháng Tám 2011(Xem: 92590)
Trăng thu bây giờ thôi vằng vặc sáng Mà ủ ê giữa lớp lớp mây ngàn Các vì sao trên đỉnh trời thinh lặng Chắc nhớ nhiều mùa thu cũ bình an
24 Tháng Tám 2011(Xem: 100250)
Mùa Xuân cũ đã xa Dấu Xuân còn ở lại Ngắm một chồi lộc biếc Và... nổi buồn đi qua…
21 Tháng Tám 2011(Xem: 101264)
giọng cười của anh Nguyễn Hữu Hạnh, dáng nghệ sĩ điêu luyện cũa anh Võ Đình đang bắt giọng cho thầy cô và các bạn cùng hát bản nhạc "Về lại trường xưa thân ái“
20 Tháng Tám 2011(Xem: 83323)
Bơi trong ký ức tìm dư ảnh. Nắng ấm Ngô Quyền bao ước mơ. Rủ bóng thời gian vàng trang sách. Nét chữ rêu xanh phủ bụi mờ.
19 Tháng Tám 2011(Xem: 94335)
Bỗng gặp lại mình trước gương con Tóc vẫn ung dung nhuộm sắc buồn Nếp nhăn chạy trốn vào đuôi mắt Thấy mình như chấm nhỏ cô đơn
17 Tháng Tám 2011(Xem: 102192)
Vu Lan Hội, áo em cài hoa trắng Áng mây buồn khép lại một vầng trăng
15 Tháng Tám 2011(Xem: 25492)
Kỷ niệm vẫn chỉ là kỷ niệm, khi những nhánh sông đã rẽ ra trăm ngàn hướng đời khác biệt, để mỗi lúc nhớ đến nhau, lòng chỉ vẫn rưng rưng với những hình bóng cũ.
13 Tháng Tám 2011(Xem: 99723)
Ngày xưa 13 tuổi Bây giờ em mấy mươi? Tình yêu anh vẫn giữ... Hiểu gì không em ơi?
12 Tháng Tám 2011(Xem: 112499)
Mỗi thành viên của Đại gia đình Ngô Quyền là một cánh én mang lại mùa xuân hạnh ngộ khi đến với nhau...
12 Tháng Tám 2011(Xem: 88770)
Tôi không biết! ngàn lần tôi không biết Giữa trùng khơi đời cũng sẽ phôi pha Nhưng trong lòng, ôi! những bản hùng ca Vẫn bi tráng vang lên lời cao cả.
12 Tháng Tám 2011(Xem: 120915)
Những ngày sinh hoạt với HAIHCHSNQBH cho tôi cảm giác đầm ấm trong tình đồng nghiệp và tình thầy trò. Cám ơn Hội đã cho tôi cơ hội hưởng được thời gian tuyệt vời đó.
06 Tháng Tám 2011(Xem: 118078)
Ý Thơ: Hà Thu Thủy Nhạc: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Đỗ Hải Ca Sĩ: Thanh Duyên
06 Tháng Tám 2011(Xem: 107386)
Từ quê nhà, cách nửa vòng trái đất xa xăm, tôi xin kính lời chúc đại hội thành công viên mãn... Rồi kỷ niệm 60 năm, ai còn ai mất? Xin hãy trọn cuộc vui. Thời gian ơi! xin chậm lại.
06 Tháng Tám 2011(Xem: 81033)
Em chở về đây hồn sân trường cũ Tiếng guốc xưa cũng vội vã đôi lần Gõ những nhịp tim hồng ngày mới lớn Nên bây giờ nhìn lại mắt rưng rưng.
06 Tháng Tám 2011(Xem: 123701)
Ngô Quyền nay không chỉ còn là một danh từ riêng rất trân trọng, mà đã trở thành một danh từ chung, một danh dự chung và là niềm thương nhớ đời đời của tất cả chúng ta.
02 Tháng Tám 2011(Xem: 96614)
Xin chào em, những đường cong con gái Góp bâng khuâng từ gặp đến sau cùng Phút chia ly cầm tay chưa kịp hỏi Trong dòng đời, mai mốt gặp nhau không?
30 Tháng Bảy 2011(Xem: 118892)
các Chs NQ khóa đàn em đã tạo luồng sinh khí mới và góp phần không nhỏ trong sự thành công, trọn vẹn của ngày Đại Gia Đình Ngô Quyền Hội Ngộ Toàn Thế Giới kỳ II này.
29 Tháng Bảy 2011(Xem: 116321)
ngày 31 tháng 12 tôi sẽ về BH cùng các bạn lớp đệ Tứ của tôi tham dự Họp Mặt Cựu Học sinh Ngô Quyền tổ chức tại trường.
29 Tháng Bảy 2011(Xem: 27471)
Gặp lại thầy cô, để cảm thấy mình muốn quỳ xuống để nói lên "Thưa thầy, thưa cô, em muốn nói những lời cám ơn thầy, cám ơn cô, đã dạy dỗ chúng em để chúng em được như ngày hôm nay"
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 88131)
Giờ thì xa quá xa Hơn nữa vòng trái đất Những hình ảnh quê nhà Mong là không xóa mất.
23 Tháng Bảy 2011(Xem: 30096)
Lần họp mặt trùng phùng lần thứ hai và kỷ niệm 55 năm thành lập trường trung học Ngô Quyền đã đem đến tôi nhiều kỷ niệm nhớ đời.
23 Tháng Bảy 2011(Xem: 101758)
Nửa phần đời còn lại có chăng tìm lại được bao niềm vui hạnh phúc nghẹn ngào với mái trường trung học Ngô Quyền của một thời để thương để nhớ…
23 Tháng Bảy 2011(Xem: 123751)
... chúng ta hãy cùng nhau chiêm nghiệm trong yên lặng về ý nghĩa sâu thẳm của sự Hội Ngộ và Chia Ly.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 115985)
Chắc là những ai đã tham dự chuyến đi này và cả những ai được nghe kể lại sẽ thấy "vui nhất từ trước tới giờ chưa từng có"
16 Tháng Bảy 2011(Xem: 91133)
Cám ơn "Em" với chân tình, Ta xin nhớ mãi bóng hình thân thương. Giờ chia tay thực vấn vương, Người đi kẻ ở nhớ thương chan hòa.
14 Tháng Bảy 2011(Xem: 109423)
Thấm thoát đã một tuần sau ngày họp mặt Ngô Quyền Hội Ngộ Toàn Thế Giới lần thứ 2 tại Nam California mà dư âm của ngày họp mặt vẫn còn vấn vương thoang thoảng trong đầu của tôi.
14 Tháng Bảy 2011(Xem: 104983)
Chúng tôi không bao giờ quên những nỗi nhọc nhằn của các Em để gíúp chúng tôi có được những ngày sum hợp vui đẹp vừa qua.
11 Tháng Bảy 2011(Xem: 21912)
Thấy các em tổ chức ngày ĐH rất qui mô và vĩ đại nên các thầy cô đã nói “Học sinh Ngô Quyền giỏi quá!” phải nói các em rất nhiệt tình và có khả năng về moị lãnh vực.
06 Tháng Bảy 2011(Xem: 25784)
Mỗi năm khi tháng bảy về, có ngày lễ độc lập Hoa Kỳ, là có buổi họp mặt của các cựu HS Ngô Quyền Biên Hòa.
02 Tháng Bảy 2011(Xem: 86395)
Giữ dùm nhau nụ cười Mai đường về xa lắc Khắc trọn vẹn tên người Vào ngăn tim yêu dấu .
30 Tháng Sáu 2011(Xem: 114514)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Thúy An
29 Tháng Sáu 2011(Xem: 91831)
Tháng 7 ngày 3 nhắc nhở về Dù cho ngăn cách mấy sơn khê Thầy Cô gặp gỡ lòng rộn rã Bè bạn hàn huyên chuyện tỉ tê
25 Tháng Sáu 2011(Xem: 130515)
Tháng 7 em về lòng mở hội Ngỡ như bàn tay anh vẩy mời
24 Tháng Sáu 2011(Xem: 93365)
Ngồi đây càng nghĩ lại càng thương Ngày mai đại hội ta chung đường Hỡi cô bé nhỏ ngày xưa ấy Ta chờ em ở cuối hội trường.
20 Tháng Sáu 2011(Xem: 26710)
Ngày vui kề cận sắp tới nơi Thiếp chàng sánh bước về chung vui Này thầy, này bạn, này trường cũ Kể lể nhau nghe chuyện Đất Trời...
16 Tháng Sáu 2011(Xem: 93690)
Em đã sắm thêm quần áo mới Cùng anh về lại với Ngô Quyền Thầy Cô, bè bạn đang ngóng đợi Em nói rồi, anh phải tin em!
16 Tháng Sáu 2011(Xem: 26503)
Anh ạ mưa Ngâu buồn day dứt... Như tiếng lòng em khoắc khoải chờ Không là Chức Nữ sao mòn mỏi Mong bóng ai về trong giấc mơ.
16 Tháng Sáu 2011(Xem: 95882)
Sang sông lâu rồi sao vẫn nhớ Con đường xưa, trường cũ, người thương Dáng cô đi bồi hồi nắng lụa Mây nghiêng nghiêng ngó xuống sân trường.
10 Tháng Sáu 2011(Xem: 99151)
Đường về khuya hạt nhớ cứ vuông tròn Bay không ngớt qua lòng người cô phụ Thôi để buồn em làm viên sỏi nhỏ Đau dưới chân ai nhìn mưa cuộn quanh đời
10 Tháng Sáu 2011(Xem: 118525)
Em ạ, hết thảy mọi hoạt độngcủa con người là nhằm đến cái hạnh phúc, ngay cả những chuyện làm đau khổ hy sinh thiệt thòi rốt cuộc lại cũng chỉ vì hạnh phúc.
10 Tháng Sáu 2011(Xem: 102375)
Nửa vòng trái đất quá xa xôi Áo trắng trường xưa của một thời
08 Tháng Sáu 2011(Xem: 137439)
"Bài này được viết và phổ biến từ năm 2009 nhưng được giới thiệu lại như một lời mời gọi chs NQ về Orange County California dự họp mặt chs NQ toàn thế giới lần II ngày 3 tháng 7 năm 2011."
31 Tháng Năm 2011(Xem: 103417)
Bóng trăng gầy còn đó Dõi mắt nhìn mây bay... Tưởng chừng chòm râu trắng Ghé về thăm đêm nay!
30 Tháng Năm 2011(Xem: 99480)
Vầng trán Ba làm con xao động nhất Nhạc đã im mà nghe chừng không tắt Đường nhăn dài còn vọng những âm thanh.
30 Tháng Năm 2011(Xem: 109857)
Ba đã cho con một tuổi thơ đầy ắp hoa bướm, dù rằng con thiếu Mẹ. Ba đã cho con muôn ngàn tia nắng ấm từ trái tim yêu thương của Ba dù rằng trái tim Ba đang đau buốt.
30 Tháng Năm 2011(Xem: 106459)
Gương mặt Bố có những nét duyên dáng tráng kiện của một người đàn ông chung thủy và chịu đựng.
28 Tháng Năm 2011(Xem: 43562)
nhạc và lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Thúy An
27 Tháng Năm 2011(Xem: 35270)
Thương nhớ nao lòng Mùi rau quê mẹ.
25 Tháng Năm 2011(Xem: 112962)
Bao nhiêu năm nay tôi không còn khóc nữa, tôi đã là “người khô nước mắt” rồi!
25 Tháng Năm 2011(Xem: 89825)
Tóc đã bạc theo thời gian xa cách Còn mong gì mộng ước đã không thành...
13 Tháng Năm 2011(Xem: 118324)
Em cũng muốn chào anh Mà trùng khơi dịu vợi Nên đành thôi khép mắt Chờ giọt nước mắt rơi.
07 Tháng Năm 2011(Xem: 71358)
Nhân dịp ngày lễ Mẹ (Mother's Day), xin được chia sẻ những cảm xúc chân thành, thiết tha của những người con diễm phúc vẫn còn có Mẹ bên cạnh hoặc đã vĩnh viễn chia lìa, với lòng nhớ thương và tri ân sâu đậm.
06 Tháng Năm 2011(Xem: 143042)
Đứa con nào cũng vậy, luôn thờ ơ với Mẹ. Mẹ như một hiện hữu mà trời đã cho mình. Cứ nhận lãnh, hưởng thụ vô tội vạ. Cứ thấy mẹ chưa làm hết cho mình, chưa thương yêu mình đúng như mình muốn.
05 Tháng Năm 2011(Xem: 58003)
Bỏ quên em, bỏ quên tôi À ơi tiếng mẹ ru hời bên nôi Bỏ quên giọng hát tuyệt vời Dọc đường gió bụi, nhớ lời em ca
05 Tháng Năm 2011(Xem: 132200)
Trái tim của người Mẹ, từ một người mẹ non trẻ dại khờ, chưa đủ trí khôn, đến một người mẹ da mồi tóc bạc, đi gần hết cuộc đời lúc nào cũng chứa cả một đại dương tình thương cho các con của mình.
05 Tháng Năm 2011(Xem: 128165)
Cảm ơn người đã ghé thăm Mẹ tôi Tiếc đã trễ rồi, Mẹ tôi vừa mất Trễ một chút thôi mà vườn cau thôi xanh ngắt Lá trầu trải vàng một sắc nhớ Mẹ xưa!
29 Tháng Tư 2011(Xem: 132502)
Chưa một lần gặp lại Đã vĩnh biệt muôn đời Lời tạ từ chưa nói Đã vội vàng chia phôi.