Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Tưởng Dung - CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI.

30 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 100702)
Tưởng Dung - CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI.

CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI.

 

ngam_ngui-content

 

Tưởng Dung

"Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời,

Như trời nhớ đất (rất xa xôi)

Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi.

Thư nhớ hồi âm - lệ nhớ môi"

(Du Tử Lê)

 

Nàng tựa sát người vào ô cửa kính nhỏ nhắn vừa mới được mở ra trước mắt sau khi đưa tay kéo nhẹ tấm màn chắn màu xanh lam, cùng một màu với ba dãy ghế dài thẳng tắp từ đầu đến cuối bên trong chiếc phi cơ. Ánh sáng ùa vào tươi tắn, nhảy múa trên mặt, khiến nàng tỉnh hẳn. Ngoài khung cửa sổ, những đám mây trắng như bông đang lững lờ trôi êm ả… Ngày đang bắt đầu lên. Đôi mắt nàng long lanh, trái tim nàng rộn rã. Cái cảm giác đang bay bổng, nhẹ nhàng trên các tầng mây hòa cùng nỗi vui sắp được tái hợp thật lạ lùng, kỳ diệu làm sao!

Nàng đã không chợp mắt một tí nào từ khi nghe cô tiếp viên yêu cầu cài thắt lưng an toàn để bắt đầu cho chuyến đi về một nơi xa xôi, nơi nàng chưa từng đến bao giờ để gặp lại… nửa phần hồn của mình đã từ lâu biền biệt.

Trong cái tỉnh thức mơ màng của nửa đêm về sáng, trên chiếc phi cơ sẽ đưa nàng từ cuối miền Nam ấm áp nước Mỹ đến đầu miền Đông buốt giá của Châu Âu để gặp chàng, nàng đã thao thức, đã để mặc cho lòng trí mình trôi nổi, bềnh bồng theo quá khứ, kỷ niệm cùng với tình yêu và nỗi nhớ đang ùa về, lan tỏa…

Người đàn ông với đôi mắt đen, hun hút mà ngày xưa mỗi khi nhìn vào nàng cảm thấy như có một vết dao lướt qua tim, nhẹ nhàng không vết cứa, nhưng đủ làm buốt nhói, tê dại toàn thân. -"Đôi mắt ấy khiến em sợ, sợ bị chìm vào tận đáy của nó, nhưng vừa sợ lại vừa"nhớ" anh ạ!" Rồi đến cái cằm vuông ương ngạnh, đầy nam tính, khi nhếch môi cười khiến nàng mất ngủ cả đêm. -"Em cũng "nhớ" cái cằm vuông đó nữa, cái cằm khiến anh trông hấp dẫn và đàn ông vô cùng".

Nàng đã nói điều đó với chàng khi hai người liên lạc lại sau một thời gian dài thăm thẳm bặt tin nhau. Giọng người đàn ông bên kia đầu giây như một tiếng reo vui bất ngờ, thích thú:

"Thế à? vây mà lúc ấy anh…xấu hổ về cái cằm vuông của mình lắm em ạ! Có khi ngại đến mặc cảm về nó nữa đấy. "

Nàng cười:

" Trời ơi, vậy sao? cái đó là điểm đặc biệt, quyến rũ của anh đó biết không?".

Nhưng không phải nàng chỉ yêu chàng vì những điểm ấy mà thôi, ở chàng, mỗi khi đến gần nàng có được cái cảm giác êm ái, cậy trông, và khi chàng nói, nàng chỉ muốn được tựa vào vai chàng, nhắm mắt, lắng nghe, lòng bình yên, thanh thản.

Đã kể lể với chàng thật nhiều về những kỷ niệm, những ân cần, chăm sóc mà chàng đã tình cờ hay cố ý gieo rắc như in vào lòng trí nàng trong quá khứ.
Tiếng nàng thì thầm:

"Anh làm em đến ngạc nhiên, anh xuất hiện lần đầu ở nhà em như…từ trời rơi xuống. Lại còn hỏi em học thi đến độ gầy đi thế này sao? mắt thì cứ đăm đắm nhìn em, anh đâu biết lúc ấy, em xúc động suýt rơi nước mắt, tay chân… tê dại không biết để đâu, vì đôi mắt anh đã quấn chặt hết những sợi thần kinh, làm nghẽn dần từng mạch máu của em rồi, anh… ác thật!"

Tiếng chàng tha thiết:

"Em kể nữa đi nhá, gì anh cũng nghe, chúng mình đã phí đi một khoảng thời gian dài, thất lạc nhau, anh sẽ đền bù lại cho em".

Sự bất ngờ vì đã tìm lại nhau cũng không to lớn bằng lời chàng bày tỏ sau bao năm dài xa cách: -"Anh nguyện với lòng là sẽ yêu thương em suốt đời, mãi mãi, em sẽ là của riêng anh trong tâm tưởng và trong những tháng ngày còn lại...". Nàng còn mong đợi gì hơn? Hạnh phúc đã khiến nàng ngất ngây, choáng ngợp! Tơ tình quá khứ tưởng đã đứt rời, bay biến vào không gian, tan tác theo những biến động của đời sống bỗng nhiên lặng lẽ trở về, nối kết dịu dàng mà vô cùng bền bỉ. Nàng lại xao xuyến nhớ nhung, ươm mơ dệt mộng, chàng lại yêu đời, cuồng nhiệt hơn với bao nguồn cảm hứng trong những vần thơ, ý nhạc sáng tác ngày đêm.

Cứ thế, như đôi chim chờ ngày lên để cất tiếng líu lo, sáng đến, nàng kể cho chàng nghe những mong đợi, những ước mơ trong quá khứ, lắng nghe chàng nói về những khát khao, những hứa hẹn ở tương lai. Đêm, lại viết cho nhau biết bao lời thề nguyền, ngọt ngào, say đắm. Cả hai ngoài thế giới hiện tại, cõi trần gian, bây giờ đã có thêm một thế giới riêng tư chỉ có chàng và nàng hiện hữu.

Cái thời tuổi trẻ đã qua, đã khuất nhớ lại tiếc nuối, bâng khuâng, phải chi… phải chi… nhưng có "phải chi" thì cũng chẳng làm được gì hơn, lúc ấy nàng chỉ vừa mười tám và chàng thì đã có đời sống riêng, rày đây mai đó, thích phiêu bạt giang hồ, lãng tử.

Cho nên những lần hẹn hò, gặp gỡ của khoảng đời trước đó "dù có dự toan lắm cũng vẫn không hơn một phút tình cờ". Ngồi trên xe chàng chở đi hàng giờ trên phố Sài Gòn về đêm, thế mà cũng chưa có được một nụ hôn, một vòng tay ôm trọn, chỉ là cười nói vu vơ, mắt môi ngại ngùng. Chàng chậc lưỡi:

"Dạo ấy, anh dại thật, không dám làm gì cả, mà cũng khó em nhỉ? Giá như bây giờ thì em…chết với anh rồi!"

Nàng bật cười và nghe lòng vui rộn rã! Cứ thế, những mảnh đời quá khứ có nhau, những buồn vui, trắc trở của hiện tại được kết nối lại dần thành một tấm chăn bền dầy, êm ái quấn chặt lấy tâm hồn của cả hai không ai muốn rời ra nữa.

"Em à, rồi chúng mình sẽ gặp nhau, anh chỉ cần nắm tay em đi chung một quãng đường là đã hạnh phúc lắm rồi." Đó cũng chính là niềm khao khát của nàng vì cả hai đang còn ở cách xa nhau vạn dặm. Nàng cứ thèm được nghe chàng gọi -" bé ơi, bé của anh…" bao nhiêu năm qua rồi lời yêu thương ấy vẫn đằm thắm, ngọt ngào như thuở ban đầu, như nàng vẫn hằng ghi trong tâm tưởng.

Năm thứ hai đại học, chuyển từ Văn Khoa sang Luật Khoa cũng chỉ vì nhớ đến lời khuyên của chàng trong lần chàng đến thăm sau ngày nàng thi đậu Tú Tài đôi: - "Em học Luật đi, dễ lắm, con gái mà học Triết làm gì, anh có sẵn course cả rồi sẽ đưa cho em hết nhé!", vì thế từ căn gác trọ ở đường Hồng Thập Tự, nằm ngay phía sau trường Văn Khoa và đài truyền hình Việt Nam lúc bấy giờ, nàng đã dọn đến một chỗ trọ khác ở đường Cộng Hòa, để ngày ngày đạp xe đi đến "con đường Duy Tân, cây dài bóng mát" bước vào sân trường Luật, nghe đủ những danh từ lạ lùng, khô khan nào là hình luật, hiến pháp rồi đến tư pháp, hành pháp... những đạo luật vừa nghe đọc tên lên đã kinh hãi muốn bước lui trở vế với con đường Hồng Thập Tự cũ, nhưng nhớ đến chàng, nàng phải cứ nhủ thầm: -"Gắng lên, gắng lên Du ơi!". Sự cố gắng của nàng nhờ "động cơ" là những lời… bâng quơ của chàng đã không có cơ hội để đơm hoa kết trái thử xem tươi đẹp đến dường nào thì biến cố 30 tháng 4 đến, chàng và nàng đời đã không cho chung lối từ trước, giờ lại càng thêm hố thẳm cách ngăn.

Những buổi tối nằm trên căn gác ở đường Cộng Hòa, chờ đến 11giờ đêm để nghe Dạ Lan với chương trình "Đọc truyện đêm khuya", để nghe tiếng nói đầy…ma lực, tuyệt vời của cô qua những tập truyện thời danh lúc bấy giờ. Nhớ một tối, bên ngoài trời mưa rỉ rả, trên giường hai đứa bạn đã say giấc từ lâu, nàng cố đọc xong phần bài học cho ngày mai, nhìn đồng hồ thấy đã quá mất năm phút, nàng nhoài người bật vội chiếc nút của cái radio ở đầu giường, tiếng nói như lời ru hay lời thì thầm làm rung động lòng người đã bắt đầu câu truyện từ lúc nào, nàng mở ra đúng lúc giọng cô như đang hòa với mưa ngoài trời bay nhẹ nhàng, sướt mướt bên tai: " Mưa rào rào trên mái nhà, mưa trắng xóa trên những tầng không gian mênh mông. Có phải là mưa còn đang lướt thướt trên những sân ga, trên những bến tàu? Giờ này chắc không phải chỉ mưa trong những khu phố tôi ở mà còn mưa trên khắp các vòm trời trên khắp thế giới nữa. Tôi hình dung thấy chàng đứng đó, trên sân ga chính của một thành phố lớn. Một chuyến tàu sắp sửa rời nhà ga…Toa máy phì phà thở khói, đường sắt dài thăm thẳm trước mặt. Chàng đứng đó dưới một hàng hiên, chờ giờ tàu chạy trong mưa bay nghiêng."

Chưa bao giờ lòng nàng ngập tràn cảm xúc đến độ ấy! Ngôn ngữ của Mai Thảo dùng để diễn tả nhân vật Trường trong truyện "Sống chỉ một lần" đang được đọc sao quá tuyệt vời và trùng hợp, khiến nàng nhớ đến chàng quay quắt, có phải là chàng đó chăng? Người mà nàng không lúc nào nguôi thương nhớ! "Trường là tên của chàng, 40 là tuổi của chàng. Những giấc mơ của tôi cao lớn và khỏe mạnh. Vóc dáng chàng cũng vậy. Chàng đẹp như thông, khỏe như núi. Đôi mắt chàng sâu, lúc nghiêm trang thăm thẳm như biển, lúc nghịch ngợm sáng ngời như nắng. Một đường mũi thẳng, một mái tóc đen nhánh, một tiếng cười vang động, một giọng nói trầm ấm. Trường sáng ngời trong giấc mơ tôi như một đóa mặt trời." Cái cảm giác sung sướng, hạnh phúc như vừa tìm được người cùng tâm sự, như một nguồn giao cảm vừa được nối kết, khiến nàng rưng rưng muốn khóc. Nàng nghe đến hết phần đọc truyện đêm ấy với nỗi say mê, ngây ngất như đã bắt gặp lại nửa phần hồn của mình tưởng thất lạc từ lâu. Kết cục, nàng mất ngủ cả đêm, và từ đó, nàng yêu văn Mai Thảo nồng nàn như yêu mối tình đầu của nàng dành cho chàng vậy.

Khi nhắc lại với chàng về điều này, nàng đã nói: - "Em mê truyện "Sống chỉ một lần" của Mai Thảo chẳng những vì có nhân vật Trường và Tuyền mà em tự cho là giống anh và em, mà còn vì văn ông ấy đọc lên cứ như nhạc như thơ vậy, mượt màng, lãng mạn, mà lại trang trọng, quí phái khác thường…". Chàng đã cười và bảo: -"Em có nói quá không vậy? Anh thì không thích văn Mai Thảo lắm đâu nhưng em nói thế thì anh phải đọc để xem nhân vật Trường ấy như thế nào mới được." Nàng cố tình trêu chọc chàng thêm: -"Giống anh lắm, đa tình, lãng tử mà lại đầy nam tính…thế mới chết!" Chàng thích thú cười to nhưng lại giả vờ: -"Chết gì, đã có chết ai đâu nào?" Nàng đành chịu thua : -"Ừ, thì chết em vậy!".

Đã đọc cho chàng nghe đoạn kết thúc của câu truyện, phần mà nàng thích nhất đến độ thuộc nằm lòng và cứ khóc mỗi khi nghe lại: "Dưới những hàng cây và những ánh nắng của thành phố này, từ hết một mùa mưa tới khởi đầu một mùa nắng vẫn có một người đàn bà tên là Tuyền tiếp tục sống những ngày phẳng lặng. Nói rằng người đàn bà ấy sung sướng hay đau khổ cũng đều không đúng hết. Một đời sống có khi không còn khổ đau không còn sung sướng. Đó là đời sống của em hiện nay. Nhưng nhờ anh em đã có được sự bình yên. Tất cả những điều em có được cho đời em bây giờ chính vì nhờ anh mà có. Vĩnh biệt anh, anh yêu dấu! Em chúc anh sung sướng. Em chúc anh mạnh khỏe. Xin anh đừng quên em."

"Anh ạ, kết thúc thật lãng mạn nhưng cũng quá u buồn vì là vĩnh biệt là chia lìa. Em sợ… em sợ một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ rời nhau như vậy". Chàng lại cười: - "Em khéo nghĩ ngợi vớ vẩn, truyện chỉ là truyện. Cứ vui với những gì mình đang có em ạ!"

Tấm hình đầu tiên chàng gửi cho nàng sau mấy tháng liên lạc nhau là hình một người đàn ông với chiếc áo sơ-mi màu rượu đỏ đậm, với nụ cười và đôi mắt có mí đôi thật rõ, thăm thẳm mà dịu dàng và giòng chữ : "Gửi em, hình mới chụp hôm đi dự đám tang tuần trước". - "Đi dự đám tang mà… đỏm dáng vậy à?" Nàng vừa cười vừa lẩm bẩm, rồi chăm chú nhìn người đàn ông trong ảnh bằng trái tim đang reo vui và lòng tràn đầy hạnh phúc. Tối đó, nàng đã viết cho chàng: "Anh vẫn…đẹp trai như xưa, dù thời gian có làm thay đổi một chút và phong trần hơn. Em thích nhìn anh với đôi mắt không đeo kính như vậy, đôi mắt rất quen thuộc và thu hút, nhìn em nhớ đừng đeo kính anh nhá, để em cứ thấy anh hệt như ngày trước".

Từ đấy, những tấm hình chàng gửi đều không có mang kính, có phải chàng đã chìu theo ý nàng, để nàng được ngắm nhìn gương mặt chàng thật trọn vẹn, nghĩ đến điều đó thôi, nàng đã cảm thấy sung sướng vô cùng. Nhưng đến lạ, dù chàng có gửi bao nhiêu ảnh mới nàng cũng thấy vẫn chỉ là một người với những đường nét rất…chàng của những ngày nàng mười tám, đôi mươi. Dù chàng vẫn còn xa xôi, vắng mặt nhưng hình ảnh chàng trong nàng luôn là một hiện hữu thường trực. Cho đến giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh, gương mặt chàng vẫn là những nét thật rõ đậm của mấy mươi năm về trước, mãi mãi không thay đổi. Một người đàn ông không có tuổi. Nàng đã sống từ chàng mà ra, nàng đã thở từ chàng mà có. Vì mọi thứ chàng làm, chàng nghĩ, chàng đã chẳng bảo rằng "vì em" đó sao? Nàng biết, chọn lựa và chấp nhận có chàng trong đời sống từ lâu vốn rất thầm lặng, bình yên của nàng là một sự thay đổi không nhỏ, vì cuộc đời chàng luôn là một chuỗi dài những sôi nổi, khát khao, tìm kiếm không ngừng nghỉ. -"Nhưng với em, anh sẽ giữ gìn và trân quý, chúng mình sẽ mãi mãi là của nhau, em nhé!" Nàng đã tin tưởng và phó mặc cho chàng tất cả.

Nàng nhớ, chàng đã nói rất nhiều, rất say mê về cuộc hạnh ngộ sắp tới, -"Chúng ta sẽ bù đắp những gì đã đánh mất đã không trọn của thời tuổi trẻ, em nhé!". Nàng háo hức hình dung đến lúc gặp chàng, rồi sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ ngẩn ngơ, thẹn thùng như lần đầu chàng đến nhà bất chợt hay cuống quýt, đam mê để cho những nhớ nhung, đợi chờ có dịp tung hê, òa vỡ. Chàng cũng vui không kém: -"Em ạ, chỉ còn mươi bước nữa là đã đến với nhau rồi, anh hồi hộp lắm, không ngủ được, buồn cười thật!". Chàng đã bày tỏ sự cuồng nhiệt, khát khao gặp gỡ khiến nàng càng thêm lạc quan, yêu đời, tin tưởng và mong đợi đến giây phút được gặp lại chàng, hạnh phúc biết bao!

Thế nhưng,"đời không như là thơ nên đời thường giết chết mộng mơ." và có lẽ vì vậy những ước mơ, những đợi chờ của chàng và nàng chỉ nên dừng lại ở đấy. "Ở chỗ nhân gian không thể hiểu…". Ở nơi mà tình yêu của hai người đã có một trời ký ức thăng hoa với khoảng không gian mượt màng như nhung và thời gian ươm đầy bằng nỗi nhớ.

Trong lúc nàng đang miên man liên tưởng đến những chuỗi hạnh phúc, ngọt ngào, kỳ diệu của tình yêu nào biết đâu định mệnh đã an bày cho nàng hành trình về một nơi chốn khác. Chuyến phi cơ đã không mang nàng đến nơi hẹn ước, chuyến phi cơ đã gặp nạn giữa đường bay, để nàng vĩnh viễn không gặp lại chàng. Định mệnh là như vậy!

Nàng chỉ kịp nhớ cái cảm giác cuối cùng ở trong cái khoảng không mịt mùng, vô tận ấy là dường như nàng đã được nhấc bổng người lên thật cao và ngay sau đó bị đẩy thật mạnh cho rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm phía dưới… cùng lúc với gương mặt của người đàn ông với đôi mắt đen hun hút, cái cằm vuông quen thuộc hiện ra, mỉm cười, cao ngạo, một khuôn mặt bây giờ, thật hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng và thản nhiên… trước khi nhạt nhòa, dần xa và biến mất.

Tưởng Dung

Nguồn: - Tạp chí Hợp Lưu, California, Hoa Kỳ, số 98, tháng 1&2, 2008.

- Đã đăng lại trên hopluu.net tháng Giêng, 2009. (Bấm vào link: Chỉ Nhớ Người Thôi)

19 Tháng Mười Một 2011(Xem: 85829)
Những gì tôi có hôm nay. Sáu mươi năm viết nên bài ca dao. Ru tình, một chút xanh xao. Ru đời đi nhé, mai vào thiên thu.
18 Tháng Mười Một 2011(Xem: 109974)
Mỗi lần Thu đến buâng khuâng, Nhìn Thu quyến rũ vui dâng đỉnh trời. Nắng Thu sưởi ấm lòng người, Gió Thu reo rắc những lời yêu thương
18 Tháng Mười Một 2011(Xem: 31944)
* Tiêu đề: Anh cần em * Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
15 Tháng Mười Một 2011(Xem: 134043)
“Một Thời Để Nhớ” là tác phẩm thứ ba của Thầy được phát hành tại CA sau quyển đầu tiên là “Lịch Sử Vẫn Còn Đó” và quyển “Hai Mươi Năm Miền Nam VN" (1955-1975).
12 Tháng Mười Một 2011(Xem: 127575)
Cô giáo đưa tay lên sửa lại gọng kiếng. Tay cô bỗng chạm vào giọt nước mắt lành lạnh trên má. Chưa có một bài luận văn nào làm cô chạnh lòng đến vậy.
11 Tháng Mười Một 2011(Xem: 98561)
Chiến chinh khói lửa đã tan Gió thu lá rụng trăng tàn tả tơi Duyên xưa đã lỡ một đời Kiếp nầy không trọn hẹn người kiếp sau...
11 Tháng Mười Một 2011(Xem: 98365)
"Tình xưa nghĩa cũ" sông tương, Chan hòa hạnh phúc, nhớ thương muôn đời. Niềm vui chan chứa ngập trời, "Ngô Quyền" nhớ mãi lúc thời ngây thơ.
10 Tháng Mười Một 2011(Xem: 31323)
* Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
10 Tháng Mười Một 2011(Xem: 123879)
... người viết thì mãi tận phương nào, không biết giờ này ra sao, còn lá thư đã được viết từ mấy mươi năm rồi! ... .
09 Tháng Mười Một 2011(Xem: 125114)
buổi ra mắt tác phẩm “Ngộ Nhận” của Thầy Kiều Vĩnh Phúc vẫn được đa số học giả, độc giả cũng như người hâm mộ đến tham dự
05 Tháng Mười Một 2011(Xem: 99310)
Đèn đường vừa sáng phía Tây Đưa tay vuốt mặt, Thầy quay lại nhìn Trời không còn chút màu xanh Những vầng mây xám vây quanh mắt buồn
04 Tháng Mười Một 2011(Xem: 121836)
Hôm nay con ngồi đây viết những lời nầy thì cha con ta đã thực sự xa nhau hơn nửa tháng. 60 năm con sống với ba, cũng như 95 năm cuộc đời ba là chuỗi ngày bất tận.
03 Tháng Mười Một 2011(Xem: 99160)
Từ miền đất “Paris có gì lạ không em”, Ngô Càn Chiếu cựu học sinh khóa 13 Ngô Quyền đã sống định cư nhiều năm ở Pháp đã quyết định sang thăm Hoa kỳ,
02 Tháng Mười Một 2011(Xem: 106539)
Chỉ là rây rắc lá me bay. Chỉ là ngan ngát hương tình say. Chỉ là hoa mộng ngày xanh cũ. Chỉ là bóng mát quyện hình ai?
28 Tháng Mười 2011(Xem: 99445)
Đã hẹn hò từ nhiều năm trước Xuân thì trôi tóc úa bạc màu Vẫn nặng lòng với lời nguyện ước Sẽ tương phùng ngày ấy bên nhau.
24 Tháng Mười 2011(Xem: 91955)
Ngày vui “Hội ngộ” qua mau, Hẹn cùng gặp lại, cùng nhau đợi chờ. Đại dương cách trở đôi bờ, Ngồi ôm kỷ niêm những giờ bên nhau.
21 Tháng Mười 2011(Xem: 101401)
Nhớ khi xưa ra trường Thủ Đức Tôi mặc đồ lính trận tinh nguyên Em nữ sinh Ngô Quyền áo trắng Thường mộng mơ hay chép thư tình .
20 Tháng Mười 2011(Xem: 95798)
Chỉ toàn trắng màu tang nhìn không rõ May còn lệ đầy trôi qua mắt đỏ Khóc hoài một thời để nhớ để thương!
15 Tháng Mười 2011(Xem: 100582)
32 năm gắn bó Đậm đà duyên cau trầu Trong vòng tay Thiên Chúa Đời tuyệt vời biết bao!
14 Tháng Mười 2011(Xem: 131310)
Hoạt cảnh "Ngày xưa Hoàng thị" là một công trình của các chs NQ khóa 14 đóng góp
12 Tháng Mười 2011(Xem: 94676)
Hôm nay trời bỗng sang thu, Gió nhè nhẹ thổi sương mù giăng ngang.
10 Tháng Mười 2011(Xem: 38307)
THU SAY - Nhạc Ngô Càn Chiếu – Tác giả trình bày.
10 Tháng Mười 2011(Xem: 96690)
người về từ phương xa Thu rơi bên thềm nhà đường chiều vàng lá đổ vườn trăng soi muôn hoa
10 Tháng Mười 2011(Xem: 96651)
Mùa thu đầy thương mến Biết bao nhiêu nỗi niềm Làm sao tôi bầy tỏ Những tâm tình không tên.
09 Tháng Mười 2011(Xem: 131978)
Rồi tôi sẽ phải sống cho quen dần với những ngày, những tháng đầy nỗi ngậm ngùi, trống vắng như thế này cho đến bao giờ?
07 Tháng Mười 2011(Xem: 123357)
Ôi nhớ sao là nhớ. Nhớ những mùa Thu ở Biên Hòa, tuy không nai vàng ngơ ngác nhưng rất vui và khó quên.
07 Tháng Mười 2011(Xem: 131466)
Khi những chiếc lá xanh bắt đầu đổi màu và những cơn gió lạ buổi chiều xô đi cái nóng hâm hấp của mùa Hè là chúng ta cảm nhận mùa Thu đã về.
30 Tháng Chín 2011(Xem: 95842)
Kim, Kiều một thủa còn vương vấn Một khúc Đoạn Trường môi mắt cay Ngàn thu vĩnh biệt...lời thương tiếc ... Xin gửi về cô giọt lệ đầy...
23 Tháng Chín 2011(Xem: 107588)
Ở phương nầy em vẫn mong vẫn đợi Thư tình xưa nét mực tím phôi pha Dòng sông nhớ phương trời xa vời vợi Con đò anh giờ đậu bến ngưòi ta...
23 Tháng Chín 2011(Xem: 102937)
Em sẽ lớn khôn hơn Sau cơn u mê dài Rồi em sẽ nguôi ngoai... Rồi em sẽ nguôi ngoai...
21 Tháng Chín 2011(Xem: 50092)
Tình thân Ngô Quyền dưới góc cạnh nào và bất cứ lúc nào cũng êm đềm như dòng Đồng Nai hiền hòa một thùa nào ở Biên Hòa yêu dấu ngày xưa.
17 Tháng Chín 2011(Xem: 120932)
Màu tím man mác buồn của một loài hoa mộc mạc ngày nào không biết có còn vương vấn trong lòng ai một hoài niệm đã xa rồi hay không!?
09 Tháng Chín 2011(Xem: 98820)
Hôm nay trống điểm khai trường. Tung tăng áo mới ngát hương học trò. Vai mang cặp nặng buồn lo. Ông đưa cháu ngoại vượt đò nhân sinh.
08 Tháng Chín 2011(Xem: 98190)
Mùa thu sang em áo dài nón lá Đi trong mưa náo nức buổi tựu trường Thôi tạm biệt những ngày hè thư thả Để trở về cùng sách vở thân thương.
02 Tháng Chín 2011(Xem: 32052)
Mời thưởng thức ba bức tranh sơn dầu, tác phẩm mới nhất của HẠNH PHẠM
01 Tháng Chín 2011(Xem: 99434)
Dòng đời trôi miên man Dốc xưa trong miền nhớ Vì tình yêu muôn thuở Vượt không gian, thời gian.
31 Tháng Tám 2011(Xem: 104115)
Tôi viết mấy dòng này như là lời cảm ơn gửi đến Ban Chấp Hành hội Ái-Hữu cựu học sinh Ngô Quyền, ban Tổ-chức, và những khuôn mặt đầy nhiệt tình, thiện chí ...
31 Tháng Tám 2011(Xem: 24419)
Mỗi năm hãy tìm đến nhau. Thầy cô cũng sẽ lần lượt ra đi. Chúng ta cũng sẽ tiếp nối. Trang Web Ái hữu Ngô Quyền là cầu nối cho kẻ phương xa và người ở lại. Xin nỗi buồn qua đi và NIỀM VUI Ở LẠI.
27 Tháng Tám 2011(Xem: 102269)
vời vợi chiều nay trời xanh biếc gió lộng phi trường, nắng mới phai xa nhau chưa nói lời giã biệt đã nghe lòng lên tiếng chia tay
26 Tháng Tám 2011(Xem: 104508)
Bài hát “Về lại trường xưa thân ái” của Trần Kiêu Bạc đã làm tôi mất ngủ. Đêm tiễn đưa đứng lên cầm bài hát, hát với các em, tôi được đọc từng câu ca thấm thía làm sao.
24 Tháng Tám 2011(Xem: 113680)
khi viết lại những dòng này, dư âm ngày hội ngộ vẫn ẩn hiện đâu đây , hình ảnh của bản nhạc "một thời áo trắng" vẫn còn đây...
24 Tháng Tám 2011(Xem: 93475)
Trăng thu bây giờ thôi vằng vặc sáng Mà ủ ê giữa lớp lớp mây ngàn Các vì sao trên đỉnh trời thinh lặng Chắc nhớ nhiều mùa thu cũ bình an
24 Tháng Tám 2011(Xem: 100944)
Mùa Xuân cũ đã xa Dấu Xuân còn ở lại Ngắm một chồi lộc biếc Và... nổi buồn đi qua…
21 Tháng Tám 2011(Xem: 101801)
giọng cười của anh Nguyễn Hữu Hạnh, dáng nghệ sĩ điêu luyện cũa anh Võ Đình đang bắt giọng cho thầy cô và các bạn cùng hát bản nhạc "Về lại trường xưa thân ái“
20 Tháng Tám 2011(Xem: 83919)
Bơi trong ký ức tìm dư ảnh. Nắng ấm Ngô Quyền bao ước mơ. Rủ bóng thời gian vàng trang sách. Nét chữ rêu xanh phủ bụi mờ.
19 Tháng Tám 2011(Xem: 94968)
Bỗng gặp lại mình trước gương con Tóc vẫn ung dung nhuộm sắc buồn Nếp nhăn chạy trốn vào đuôi mắt Thấy mình như chấm nhỏ cô đơn
17 Tháng Tám 2011(Xem: 103056)
Vu Lan Hội, áo em cài hoa trắng Áng mây buồn khép lại một vầng trăng
15 Tháng Tám 2011(Xem: 25902)
Kỷ niệm vẫn chỉ là kỷ niệm, khi những nhánh sông đã rẽ ra trăm ngàn hướng đời khác biệt, để mỗi lúc nhớ đến nhau, lòng chỉ vẫn rưng rưng với những hình bóng cũ.
13 Tháng Tám 2011(Xem: 100340)
Ngày xưa 13 tuổi Bây giờ em mấy mươi? Tình yêu anh vẫn giữ... Hiểu gì không em ơi?
12 Tháng Tám 2011(Xem: 113115)
Mỗi thành viên của Đại gia đình Ngô Quyền là một cánh én mang lại mùa xuân hạnh ngộ khi đến với nhau...
12 Tháng Tám 2011(Xem: 89555)
Tôi không biết! ngàn lần tôi không biết Giữa trùng khơi đời cũng sẽ phôi pha Nhưng trong lòng, ôi! những bản hùng ca Vẫn bi tráng vang lên lời cao cả.
12 Tháng Tám 2011(Xem: 121585)
Những ngày sinh hoạt với HAIHCHSNQBH cho tôi cảm giác đầm ấm trong tình đồng nghiệp và tình thầy trò. Cám ơn Hội đã cho tôi cơ hội hưởng được thời gian tuyệt vời đó.
06 Tháng Tám 2011(Xem: 118629)
Ý Thơ: Hà Thu Thủy Nhạc: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Đỗ Hải Ca Sĩ: Thanh Duyên
06 Tháng Tám 2011(Xem: 107971)
Từ quê nhà, cách nửa vòng trái đất xa xăm, tôi xin kính lời chúc đại hội thành công viên mãn... Rồi kỷ niệm 60 năm, ai còn ai mất? Xin hãy trọn cuộc vui. Thời gian ơi! xin chậm lại.
06 Tháng Tám 2011(Xem: 81634)
Em chở về đây hồn sân trường cũ Tiếng guốc xưa cũng vội vã đôi lần Gõ những nhịp tim hồng ngày mới lớn Nên bây giờ nhìn lại mắt rưng rưng.
06 Tháng Tám 2011(Xem: 124451)
Ngô Quyền nay không chỉ còn là một danh từ riêng rất trân trọng, mà đã trở thành một danh từ chung, một danh dự chung và là niềm thương nhớ đời đời của tất cả chúng ta.
02 Tháng Tám 2011(Xem: 97578)
Xin chào em, những đường cong con gái Góp bâng khuâng từ gặp đến sau cùng Phút chia ly cầm tay chưa kịp hỏi Trong dòng đời, mai mốt gặp nhau không?
30 Tháng Bảy 2011(Xem: 119337)
các Chs NQ khóa đàn em đã tạo luồng sinh khí mới và góp phần không nhỏ trong sự thành công, trọn vẹn của ngày Đại Gia Đình Ngô Quyền Hội Ngộ Toàn Thế Giới kỳ II này.
29 Tháng Bảy 2011(Xem: 116791)
ngày 31 tháng 12 tôi sẽ về BH cùng các bạn lớp đệ Tứ của tôi tham dự Họp Mặt Cựu Học sinh Ngô Quyền tổ chức tại trường.
29 Tháng Bảy 2011(Xem: 27819)
Gặp lại thầy cô, để cảm thấy mình muốn quỳ xuống để nói lên "Thưa thầy, thưa cô, em muốn nói những lời cám ơn thầy, cám ơn cô, đã dạy dỗ chúng em để chúng em được như ngày hôm nay"
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 88808)
Giờ thì xa quá xa Hơn nữa vòng trái đất Những hình ảnh quê nhà Mong là không xóa mất.
23 Tháng Bảy 2011(Xem: 30494)
Lần họp mặt trùng phùng lần thứ hai và kỷ niệm 55 năm thành lập trường trung học Ngô Quyền đã đem đến tôi nhiều kỷ niệm nhớ đời.
23 Tháng Bảy 2011(Xem: 102432)
Nửa phần đời còn lại có chăng tìm lại được bao niềm vui hạnh phúc nghẹn ngào với mái trường trung học Ngô Quyền của một thời để thương để nhớ…
23 Tháng Bảy 2011(Xem: 124394)
... chúng ta hãy cùng nhau chiêm nghiệm trong yên lặng về ý nghĩa sâu thẳm của sự Hội Ngộ và Chia Ly.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 116641)
Chắc là những ai đã tham dự chuyến đi này và cả những ai được nghe kể lại sẽ thấy "vui nhất từ trước tới giờ chưa từng có"
16 Tháng Bảy 2011(Xem: 92017)
Cám ơn "Em" với chân tình, Ta xin nhớ mãi bóng hình thân thương. Giờ chia tay thực vấn vương, Người đi kẻ ở nhớ thương chan hòa.
14 Tháng Bảy 2011(Xem: 109731)
Thấm thoát đã một tuần sau ngày họp mặt Ngô Quyền Hội Ngộ Toàn Thế Giới lần thứ 2 tại Nam California mà dư âm của ngày họp mặt vẫn còn vấn vương thoang thoảng trong đầu của tôi.
14 Tháng Bảy 2011(Xem: 105314)
Chúng tôi không bao giờ quên những nỗi nhọc nhằn của các Em để gíúp chúng tôi có được những ngày sum hợp vui đẹp vừa qua.
11 Tháng Bảy 2011(Xem: 22337)
Thấy các em tổ chức ngày ĐH rất qui mô và vĩ đại nên các thầy cô đã nói “Học sinh Ngô Quyền giỏi quá!” phải nói các em rất nhiệt tình và có khả năng về moị lãnh vực.
06 Tháng Bảy 2011(Xem: 26255)
Mỗi năm khi tháng bảy về, có ngày lễ độc lập Hoa Kỳ, là có buổi họp mặt của các cựu HS Ngô Quyền Biên Hòa.
02 Tháng Bảy 2011(Xem: 87351)
Giữ dùm nhau nụ cười Mai đường về xa lắc Khắc trọn vẹn tên người Vào ngăn tim yêu dấu .
30 Tháng Sáu 2011(Xem: 115188)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Thúy An
29 Tháng Sáu 2011(Xem: 92650)
Tháng 7 ngày 3 nhắc nhở về Dù cho ngăn cách mấy sơn khê Thầy Cô gặp gỡ lòng rộn rã Bè bạn hàn huyên chuyện tỉ tê
25 Tháng Sáu 2011(Xem: 131134)
Tháng 7 em về lòng mở hội Ngỡ như bàn tay anh vẩy mời
24 Tháng Sáu 2011(Xem: 94108)
Ngồi đây càng nghĩ lại càng thương Ngày mai đại hội ta chung đường Hỡi cô bé nhỏ ngày xưa ấy Ta chờ em ở cuối hội trường.
20 Tháng Sáu 2011(Xem: 27203)
Ngày vui kề cận sắp tới nơi Thiếp chàng sánh bước về chung vui Này thầy, này bạn, này trường cũ Kể lể nhau nghe chuyện Đất Trời...
16 Tháng Sáu 2011(Xem: 94372)
Em đã sắm thêm quần áo mới Cùng anh về lại với Ngô Quyền Thầy Cô, bè bạn đang ngóng đợi Em nói rồi, anh phải tin em!
16 Tháng Sáu 2011(Xem: 26783)
Anh ạ mưa Ngâu buồn day dứt... Như tiếng lòng em khoắc khoải chờ Không là Chức Nữ sao mòn mỏi Mong bóng ai về trong giấc mơ.
16 Tháng Sáu 2011(Xem: 96594)
Sang sông lâu rồi sao vẫn nhớ Con đường xưa, trường cũ, người thương Dáng cô đi bồi hồi nắng lụa Mây nghiêng nghiêng ngó xuống sân trường.
10 Tháng Sáu 2011(Xem: 99954)
Đường về khuya hạt nhớ cứ vuông tròn Bay không ngớt qua lòng người cô phụ Thôi để buồn em làm viên sỏi nhỏ Đau dưới chân ai nhìn mưa cuộn quanh đời
10 Tháng Sáu 2011(Xem: 119060)
Em ạ, hết thảy mọi hoạt độngcủa con người là nhằm đến cái hạnh phúc, ngay cả những chuyện làm đau khổ hy sinh thiệt thòi rốt cuộc lại cũng chỉ vì hạnh phúc.
10 Tháng Sáu 2011(Xem: 103087)
Nửa vòng trái đất quá xa xôi Áo trắng trường xưa của một thời
08 Tháng Sáu 2011(Xem: 138242)
"Bài này được viết và phổ biến từ năm 2009 nhưng được giới thiệu lại như một lời mời gọi chs NQ về Orange County California dự họp mặt chs NQ toàn thế giới lần II ngày 3 tháng 7 năm 2011."
31 Tháng Năm 2011(Xem: 104060)
Bóng trăng gầy còn đó Dõi mắt nhìn mây bay... Tưởng chừng chòm râu trắng Ghé về thăm đêm nay!
30 Tháng Năm 2011(Xem: 100399)
Vầng trán Ba làm con xao động nhất Nhạc đã im mà nghe chừng không tắt Đường nhăn dài còn vọng những âm thanh.
30 Tháng Năm 2011(Xem: 110396)
Ba đã cho con một tuổi thơ đầy ắp hoa bướm, dù rằng con thiếu Mẹ. Ba đã cho con muôn ngàn tia nắng ấm từ trái tim yêu thương của Ba dù rằng trái tim Ba đang đau buốt.
30 Tháng Năm 2011(Xem: 107102)
Gương mặt Bố có những nét duyên dáng tráng kiện của một người đàn ông chung thủy và chịu đựng.
28 Tháng Năm 2011(Xem: 44034)
nhạc và lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Thúy An
27 Tháng Năm 2011(Xem: 35677)
Thương nhớ nao lòng Mùi rau quê mẹ.
25 Tháng Năm 2011(Xem: 113601)
Bao nhiêu năm nay tôi không còn khóc nữa, tôi đã là “người khô nước mắt” rồi!
25 Tháng Năm 2011(Xem: 90399)
Tóc đã bạc theo thời gian xa cách Còn mong gì mộng ước đã không thành...
13 Tháng Năm 2011(Xem: 119021)
Em cũng muốn chào anh Mà trùng khơi dịu vợi Nên đành thôi khép mắt Chờ giọt nước mắt rơi.
07 Tháng Năm 2011(Xem: 71781)
Nhân dịp ngày lễ Mẹ (Mother's Day), xin được chia sẻ những cảm xúc chân thành, thiết tha của những người con diễm phúc vẫn còn có Mẹ bên cạnh hoặc đã vĩnh viễn chia lìa, với lòng nhớ thương và tri ân sâu đậm.
06 Tháng Năm 2011(Xem: 143509)
Đứa con nào cũng vậy, luôn thờ ơ với Mẹ. Mẹ như một hiện hữu mà trời đã cho mình. Cứ nhận lãnh, hưởng thụ vô tội vạ. Cứ thấy mẹ chưa làm hết cho mình, chưa thương yêu mình đúng như mình muốn.
05 Tháng Năm 2011(Xem: 58408)
Bỏ quên em, bỏ quên tôi À ơi tiếng mẹ ru hời bên nôi Bỏ quên giọng hát tuyệt vời Dọc đường gió bụi, nhớ lời em ca
05 Tháng Năm 2011(Xem: 132814)
Trái tim của người Mẹ, từ một người mẹ non trẻ dại khờ, chưa đủ trí khôn, đến một người mẹ da mồi tóc bạc, đi gần hết cuộc đời lúc nào cũng chứa cả một đại dương tình thương cho các con của mình.
05 Tháng Năm 2011(Xem: 129014)
Cảm ơn người đã ghé thăm Mẹ tôi Tiếc đã trễ rồi, Mẹ tôi vừa mất Trễ một chút thôi mà vườn cau thôi xanh ngắt Lá trầu trải vàng một sắc nhớ Mẹ xưa!
29 Tháng Tư 2011(Xem: 133332)
Chưa một lần gặp lại Đã vĩnh biệt muôn đời Lời tạ từ chưa nói Đã vội vàng chia phôi.