Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Lâm Túy Huệ - MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA

17 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 81181)
Lâm Túy Huệ - MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA

MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA


mthxua-large-content

 

Như nắng hồng buổi sáng, Túy lộng lẫy dáng công nương. Tôi ngồi xuống, đôi chân đong đưa đầy kỷ niệm thuở học trò. Trường xưa của tôi – của bạn bè tôi. Đào nói 1 tuần nữa thôi, câu chuyện này trở thành rong rêu, tôi cười cười, nói nói đưa tay lên trời không biết chữ thiên kéo nét nào trước nét nào sau. Chị tôi sinh trước tôi 10 năm, chị trở lại lớp đệ tứ hai Họa Mi của tôi năm 1969, chị nói hai con mắt trũng xuống, cành khô lao xao cát nhuyễn, tôi để 5 ngón chân miệt mài nỗi nhớ trùng điệp, màu nắng vàng óng mượt như mật trái chín ngọt ngào. Tôi gọi tôi ơi! những trái chín rụng tan tành, những trái chín xoay tròn, những trái chín rơi rớt lại từ thời xưa, mê ngủ như không bao giờ rời, không bao giờ xa tít đến chân trời. Chị Hồng Hoa cũng áo trắng học trò, mênh mang như tôi bé nhỏ, mênh mang như áo trắng rộng thùng thình, nhỏ Huệ mắt tròn xoe tay đánh trống bập bùng, Thanh Bình, Anh Đào, Bích Chung hát líu lo, nhỏ Huệ tay cầm kiếm múa bài Hai Bà Trưng, tay đánh trống ngây thơ trẻ nít. Tuổi 15, tôi như cơn sóng nhỏ vô tình vỗ bờ nát cát. Tôi cũng lao xao cũng chất phát và thơ ngây. Chị Hoa ơi, tụi em đợi chị lâu quá hà, tụi em mong chị lắm đó. Thầy ơi, ông Hi văn 36 cái tày vàng, em không biết, em chỉ nói giống chị thôi. Thầy khó lắm chị ơi, thầy là hung thần, thầy là ông vua không có ngai vàng, không có thần dân thời tiền sử. Bích cười khúc khích. Đào nói Đào là Huyền. Tôi nghiêng đầu nhìn hàng rào kẽm gai mắc mấy cành Antigol màu đỏ. Ông giám thị Cầm phạt tôi 5 vé cấm túc chỉ vì lấy xe thầy Thạc dạy Pháp văn lủi vào hàng Antigol rực rỡ. Bích Chung lùi 5 ngón tay vào mái tóc bồng bềnh buông dài, mở mắt to nhìn sang khu hỏa xa giờ địa lý. Thầy Huân đưa tay lên trời, đàng trước xe hơi, đàng sau tàu hỏa, trên trời máy bay, dưới đất học trò, tôi chịu thua rồi. Tụi nhỏ họa mi, tụi quỷ học cho ai, học là học cho thầy chứ cho ai. Chị Hoa nói tụi nhỏ nghịch như quỷ, học trò là quỷ nhỏ. Tôi xoay 1 vòng tiếc nhớ xót xa. Quí cầm tay tôi nói 1 năm học sắp qua. Ừ, 1 năm học đệ tứ sắp qua, bây giờ thầy không còn là hung thần, không còn là ông vua, tụi em đã làm quỷ được rồi chị Hoa ơi. Sắp đến ngày trường trình diễn văn nghệ, tụi em tập ráo riết, cực khổ biết mấy, con nhỏ chạy lên chạy xuống than van mà không biết mệt, đã đến giờ em đi bắn cung rồi, em sắp thi nhất đẳng rồi, ôi khổ biết chừng nào, nó than mãi và học mãi. Vậy mà hơn bốn mươi năm. Chị Hoa giờ đã trên 60. Tôi và bạn bè tôi cũng đã 56. Bạn bè tôi, người còn, người mất, kẻ ở lại, kẻ tha phương. Tôi vẫn ở đây, vẫn đi qua ngôi trường Ngô Quyền xưa cũ, giờ đã đổi mới hoàn toàn, tôi thấy các em mượt mà áo dài trắng mướt, tôi thấy tôi, thấy Đào, thấy Dũng, thấy Tuyết trong mơ, Túy vẫn đứng đây, hãy chúc tụng cho Túy, em gái tôi, những gì tôi chúc tụng cho mẹ hiểu, vô ngôn, cùng tận, ngôn từ kiêu hãnh đích thực cuộc sống. Bạn bè của tôi ơi, tháng 5 đi về lối cũ, hoa phượng nở khắp sân trường. Kỷ niệm xa xưa thật quý giá, và kỷ niệm của các lớp sau nữa những lời văn yêu hoài lớp Tứ Hai Họa Mi. Bây giờ và mãi mãi.

 

 Lâm Túy Huệ

 

03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 49810)
Tùy bút “Học Trò Già”, được viết vào đầu năm 1973, là một trong những bài văn chưa từng đăng báo...
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25149)
Tuy sống và trưởng thành ở đô thành Sài Gòn chỉ cách Biên Hòa có 30 cây số, nhưng mãi đến năm 1969, tôi mới làm quen với thành phố này nhân được thuyên chuyển về trường Ngô Quyền dạy học.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25392)
Viết phác họa lại một vài nét của nhà giáo cầm phấn trên bục giảng và rồi cầm bút viết văn, người viết bài này thấy rằng đó vẫn là những vai trò cao quý nhất mà một xã hội cần phải có ở thời điểm 20 năm miền Nam và cả bây giờ.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 22959)
Bao năm qua, bao mùa Phượng vĩ Người xưa đây, cảnh cũ giờ đâu? Phượng bay bay, xác Phượng héo sầu Và mơ mãi về chân trời cũ…
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 21863)
Ngô Quyền trường cũ còn nguyên đó Bè bạn ngày xưa lạc chốn nào? Tiếng ve nức nở sầu nhung nhớ Cánh phượng mưa chiều đọng giọt đau!
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 7562)
... có tài chỉ là một trong số hằng hà sa số mà các CHSNQ đã đạt được ở khắp mọi nơi trên thế giới về mọi lãnh vực và tôi tự nghĩ các CHSNQ giỏi quá rồi, còn nhắn nhủ gì nữa...
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 20728)
Ngô Quyền, xứ Bưởi mến thương ơi, Thế nước xa xôi cách trở rồi Ta vẫn tâm tâm, ta vẫn nguyện Nhà nhà vang tiếng trẻ ca vui.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 19422)
Ở đó có bạn trai quần xanh áo trắng Bạn gái dịu dàng tóc thả bay bay Có hàng thùy dương vươn cành che nắng Có lá vàng bay rụng giữa chiều phai.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 9107)
Tôi rời thành phố Đà Lạt thơ mộng của những năm 40, với bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, tất cả đều được gìn giữ như những bảo vật mà tôi tiếp nhận được trong những năm tháng thơ ngây của tuổi học trò.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 8138)
Bước chân chim đưa ta về thơ dại, Em có mơ những ngày tháng Ngô Quyền? Mộng trắng trong và áo trắng trinh nguyên, Chiều tan học nắng vàng say Quốc Lộ.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 8498)
Công cha, nghĩa mẹ ơn thày, Ghi tâm khắc cốt sau này chớ quên. Du Xuân hái lộc cầu hên, Người người hạnh phúc, dưới trên an hòa.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 8517)
Những ký ức đầu tiên của tôi vào cái năm lên bảy ấy đã theo tôi trong suốt cuộc hành trình “ba chìm bảy nổi”… cho đến tận hôm nay, vào cái tuổi “cổ lai hi”, gần đất xa trời.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 10887)
Những kỷ niệm cũ đơn lẻ được tập hợp và kết tinh lại trong một cõi vô hình mà tôi gọi là Hồn Lớp Cũ Trường Xưa. Đó là cái hồn mà tất cả học trò trong lớp của chúng tôi đều ôm ấp trong suốt đời mình!
24 Tháng Mười 2012(Xem: 8234)
Bài thơ dưới đây trích trong lá thư của Cô đã gửi tặng cho một học trò cũ, chỉ 1 tháng trước khi Cô qua đời mà chắc rằng Cô và người học trò cũng không ngờ đây là bài thơ cuối cùng của Cô
24 Tháng Mười 2012(Xem: 10935)
Những lần gặp nhau, tôi và các bạn của tôi vẫn nhắc vẫn nhớ “dáng Thầy đi, giọng Thầy nói, tiếng Thầy cười…” cho dù Thầy đã bình yên về chốn vĩnh hằng mười sáu năm qua …