Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thơ Đỗ Công Luận - TRỞ VỀ MIỀN KÝ ỨC

24 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 12211)
Thơ Đỗ Công Luận - TRỞ VỀ MIỀN KÝ ỨC

TRỞ VỀ MIỀN KÝ ỨC

 

 80__dcluan2-content

 

 Một chút gió thổi qua miền ký ức

 Tuổi lên năm ta ngủ giữa trời mây

 Mẹ mòn mỏi hằng đêm thao thức

 Con lớn lên theo bát cơm đầy

 

 Một chút nắng sưởi hanh vàng ký ức

 Tuổi lên mười mơ én lượn vườn xuân

 Trang giấy trắng thổi xanh hồn bút mực

 Tuổi mười hai chấp cánh thiên thần

 

 Mười lăm tuổi, ôm vầng trăng cổ tích

 Nắng bâng khuâng ngập lối sân trường

 Em chợt đến, chợt đi, ẩn hiện

 Chút tơ lòng, bụi phấn còn vương

 

 Hai mốt tuổi, ta đi vào thiên sử

 Vươn đôi vai Phù Đổng xa khơi

 Đêm trắng thức bên hồn oan uổng tử

 Vung gươm thiêng xin trả ơn đời

 

 Hai lăm tuổi, em trở thành thiếu phụ

 Ngồi ôm con dõi bóng chim bay

 Chim gãy cánh một thời thôi rong ruổi

 Ta trăm năm hóa kiếp lưu đày

 

 Ba mươi năm ươm mầm xanh mới

 Nửa cuộc đời trả nợ tình xa

 Vầng nắng ấm dắt hồn qua đêm tối

 Tạ ơn người áo mẹ cơm cha

 

 Chiều ngã bóng mây bay về núi

 Sáu mươi năm quanh quẩn đường quê

 Hoàng hôn đến, chợt nghe tiềm thức gọi

 Trải nghiệm đời qua nẻo u mê

 

 Trong ký ức tự nghìn xa sâu thẳm

 Vượt trùng khơi chim én quay về

 Ngửa mặt hát vang vang trời đất rộng

 Để thiên thu hẹn ước trăng thề

 

 

 Xin chút nắng tưới hồn hoang cỏ úa

 Ký ức xanh trong trái tim hồng

 Nghìn sau nữa, giữa cuộc đời dâu bể

 Nước xa nguồn vẫn đổ về sông.

 

 

 Biên Hòa, ngày 21-02-2011 

 ĐỖ CÔNG LUẬN (ChsNQ khóa 8)

10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24786)
vớt vầng trăng chết trên hồ cũ mai táng cùng ta-với-nỗi-buồn? Em vất vả trôi theo đời huyên náo Còn nhớ gì… thuở tháng bảy mưa ngâu.
10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 30071)
Và như một thói quen không bỏ được, những hàng cây phượng vĩ trong ký ức luôn hiện hữu trong các câu chuyện tôi kể, vẫn rực rỡ như bao giờ.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 10133)
Chuyện tình cảm thời đi học tuy lãng mạn nhưng nhẹ nhàng, có thể chấp nhận được, chứ những chuyện tình nho nhỏ thời đi lính nếu dại dột kể ra, chắc chắn không yên thân đâu.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 11513)
Tôi về dẫn theo hồn tôi lạc phong phanh như thể chiếc áo nhầu tóc xưa đã trở màu - thiên lý hỏi người còn có nhận ra nhau?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8919)
Bao nhiêu nước mắt-nụ cười Bao nhiêu tiếc nuối - ngậm ngùi chưa vơi Ngô Quyền ơi… Ngô Quyền ơi... Làm sao em giữ một thời đã qua?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8033)
Điều sau cùng, tôi muốn nói là chúng ta nên cảm ơn Thượng Đế đã tạo ra quả đất tròn. Nhờ đó, chúng ta mới có dịp gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách để sống lại những kỷ niệm mà suốt đời chúng ta không thể nào quên.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 27287)
vì Ngô Quyền nay không chỉ còn là một danh từ riêng rất trân trọng, mà đã trở thành một danh từ chung, một danh dự chung và là niềm thương nhớ đời đời của tất cả chúng ta.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 114029)
Tôi xa người, buồn như tiếng ve Nỉ non vang trong gió trưa hè Tóc thôi bay, bờ vai nắng gội Nghiêng xuống đời, một bóng đơn côi!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 28659)
Chung quanh tôi còn biết bao tình thương ràng buộc vây quanh mà ngẫu nhiên, người đầu tiên nhắc nhở cho tôi điều ấy khi tôi từ đường ranh sống-chết trở về chính là thầy Sái.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8026)
Ngày nay cả Thầy và trò cùng nghỉ hưu trên đất người, cách xa quê hương nửa quả địa cầu; và nhớ, viết bằng khung cảnh ngôi Trường Ngô Quyền chỉ còn trong ký ức.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8386)
Xa nhau mang nỗi nhớ mong Ngô Quyền hình ảnh phượng hồng còn vương Biên Hòa phố nhỏ giọt buồn Mái đầu trắng điểm cầu sương mây ngàn
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 26461)
Nghĩ về một thời tuổi trẻ băn khoăn Là thấy lại phía Tây ngôi trường cũ In dấu chân ai xanh bìa vạt cỏ Hạt cát dãi dầu đau gót guốc cao
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24669)
Thầy Cô ơi! Bạn bè ơi! Xin giữ cho tôi những kỷ niệm vàng son mà tôi đang giữ dù mai nầy dòng đời tiếp tục chia xa!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25472)
Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh (Trần Dạ Từ)
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 22896)
Tôi xa Ngô Quyền đã từ lâu Tóc xanh giờ cũng đã phai mầu Nhớ cô tôi bước đi trong nắng Thấy áo lam che mát mái đầu.