Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Châu Mỹ Quế - XÔN XAO NẮNG HẠ

28 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 9837)
Châu Mỹ Quế - XÔN XAO NẮNG HẠ

XÔN XAO NẮNG HẠ


hoa-phuong-16-content

 

Khi ánh nắng ban mai không đủ sức mang lại sự dịu dàng cho vạn vật bởi cái không khí oi nồng nhanh chóng choán ngập khắp mọi nơi, và sắc vàng nhẹ nhàng của hoa mai xa dần, nhường bước cho màu đỏ rực kiêu kỳ của phượng hồng bước đến, thì vạn vật khẽ khàng "Chào Hạ".

Mùa Hạ đến rồi, mùa Hạ mang đến biết bao nhiêu xao xuyến, bùi ngùi cho những ai đã qua ngưỡng cửa học đường và biết bao niềm vui lẫn chút buồn cho những ai đang khoác áo học trò. Mỗi người một tâm trạng, một nỗi niềm, những xôn xao, những lắng đọng, những đợi mong, những luyến tiếc và để rồi, miên man hoài trong nỗi nhớ.

Ngày ấy, bây giờ với tôi thật xa quá, xa tít mù khơi. Nếu ngoái đầu nhìn lại, không thể nào tìm thấy. Nếu đưa tay vẫy gọi, chỉ có tiếng gió thoảng và chỉ còn thì thầm với tiếng lòng mới nghe được trái tim rộn rã mà thôi. Tôi vẫn thường tự hỏi: Không biết bây giờ bạn bè còn nhớ hay quên? Và anh bây giờ ở tận nơi đâu? Không biết bây giờ anh có bao giờ nhớ đến ngày xa xưa ấy? Và muôn ngàn "không biết" cứ như thế ở mãi trong tôi.

Ngày ấy, những năm cuối của thời Trung Học, bạn bè và tôi có những ngày thật ngọt ngào, êm đẹp bên nhau. Ngoài những buổi học ở trường, cũng như những buổi học thêm, miệt mài, chăm chỉ với những lo âu, kỳ thi tốt nghiệp, thi vào Đại Học, Cao Đẳng, trường học nghề. Chúng tôi còn có những ngày Chủ Nhật hiếm hoi để cùng nhau du ngoạn, picnic, hay nay đến nhà bạn này, mai đến nhà bạn khác ăn chè, ăn cháo, v.v... rồi chèo thuyền dọc theo bờ sông, đắm mình trong làn gió mát hay vào rạp ciné thưởng thức những phim hay. Nhóm chúng tôi gồm năm, sáu bạn, nam nữ thân nhau, thương mến nhau cùng chia sẻ những buồn vui của tuổi trẻ và chưa đi xa hơn tình bạn. Những lần có phim hay nổi tiếng là cả nhóm chúng tôi kéo nhau đi xem, không hề bỏ qua, những phim: "Con Hạc Trắng, Cầu Sông Kwai, Sayonara", v.v…

Tôi nhớ, có một lần vừa xem phim xong, sau phần giải khát, bạn bè chia tay, ai về nhà nấy. Anh bạn đưa tôi về, trên đường anh hỏi:

- Chắc bạn thích xem phim lắm phải không?

Tôi cười, gật đầu:

- Ừ, thích mới đi chứ, mà bạn thích không?

Anh ấy ngập ngừng:

- Thích ít thôi, nhưng thích đi thì nhiều.

Tôi ngạc nhiên:

- Không thích, sao lại chịu khó đi?

Anh ấy càng ngập ngừng hơn:

- Vì bạn thích, mình thích đi theo.

Nói xong, hai tai anh đỏ bừng, mặt tôi cũng ửng đỏ. Hai đứa không dám nhìn nhau và không ai nói thêm điều gì cả.


57__xonxao__ngayxua03-oanh_que-large

Lê Kim Oanh - Châu Mỹ Quế

Lại có lần, trong nắng hè oi ả, nhóm chúng tôi rủ nhau đi núi. Bọn con gái mang lỉnh kỉnh nào bánh, kẹo, trái cây, nước uống, bọn con trai khệ nệ khiêng vác. Theo đường lên núi, chúng tôi leo qua các bậc tam cấp, vừa đi vừa ríu rít chuyện trò, lên đến đỉnh núi lúc nào không biết. Đứng trên núi cao, nhìn xuống, phía dưới những cánh đồng, làng mạc, đường sá như những ô cờ xinh xắn gọn gàng, xa xa dòng sông lặng lờ uốn khúc, miệt mài mang phù sa bồi đắp bên bờ. Tôi ngắm nhìn mãi, buột miệng kêu lên:

- Tuyệt quá, cảnh đẹp làm sao!

Anh bạn đứng bên thì thầm:

- Cảnh đẹp, ngắm đi cho thỏa thích nhung đừng quên đường về và cả người đứng cạnh đó nghen.

Bất chợt, cô bạn từ sau đi tới, tinh quái đọc mấy câu thơ:

Sông sâu bên lở, bên bồi

Có thương thì nói, ỡm ờ làm chi?

Cả bọn cười ồ, vỗ tay thích thú. Anh bạn lại đỏ tai, tôi đỏ mặt. Một bạn khác thấy thế chêm vào:

- Lạ không? Chỉ nói thế mà bạn này tía tai, bạn kia đỏ mặt. Các bạn thấy kỳ chưa?

Rồi cả bọn đồng thanh:

- Kỳ lạ kỳ. Kỳ quá xá kỳ.

Lúc đó tôi muốn chui xuống đất cho rồi. Trưa đến, bày đồ ăn thức uống ra, cả bọn vừa ăn vừa đùa giỡn.

Chủ nhật khác, cả nhóm lại đến nhà tôi. Khu vườn rộng thoáng mát, đủ các thứ trái cây, nào bưởi, mận, ổi, lại có cả chuối chín, đu đủ, v.v... tha hồ cho bọn con gái thích chua, bọn con trai vừa lòng hảo ngọt. Anh bạn tôi xông xáo hái bưởi, bẻ ổi, mận, rồi gọt vỏ mời các bạn. Một bạn trai tinh nghịch lấy cái nón của một cô bạn gái, đặt lên đầu anh rồi nói:

- Giỏi lắm, hôm nay bạn xuất sắc trong vai tỳ nữ.

Người khác lại chêm vào:

- Không phải, rất xuất sắc trong vai chủ nhà chứ. Chủ nhà mời khách đấy.

Một bạn nữa bắt chước giọng ông già:

- Thôi, thôi, các con đừng nói tầm bậy, cháu nó buồn. Ý mà quên nữa, xin lỗi nói lại, đừng có nói tầm phải, cháu nó mừng... ha ha ha…

Anh bạn cười giả lả

- Thôi đi, mấy ông, mấy bà, im đi cho con nhờ. Bây giờ có ăn không thì nói?

Cả bọn hùa theo:

- Dại gì không ăn, mà ăn thì cứ ăn, nói thì cứ nói. Vui quá là vui!

Ăn xong cả nhóm cùng nhau ra bờ sông ngắm những cây phượng bên bờ trổ hoa đỏ rực. Mỗi lần làn gió nhẹ đưa những cánh phượng nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước lung linh mầu đỏ, lấp loáng sắc nước trong xanh. Lúc này, không ai nói điều gì nữa. Tất cả đều như muốn tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên trong sắc đỏ rực, kiêu kỳ mà ẩn chứa chút buồn xa xăm của phượng vỹ. Chúng tôi càng cảm thấy sự xa cách chia tay ngày đến một gần hơn. Bùi ngùi quá.

Rồi sau khi tốt nghiệp, bọn tôi, đứa lên Đaị Học Cao Đẳng, đứa vào Chuyên Nghiệp, đứa đi làm Thời gian êm đềm trôi mãi. Giòng đời cuốn hút, quay cuồng không ngừng lại. Bạn tôi mỗi người một hướng. Có bạn còn được gặp lại, có bạn bặt tin luôn.

Riêng anh, tôi không hề gặp lại. Không biết anh giờ ra sao? Thành đạt, vợ con đề huề, hạnh phúc chứ? Tôi thầm mong anh như thế. Và tôi tự hỏi. Có bao giờ anh nhớ đến ngày xưa không? Nhớ đến những rung cảm đầu đời trong mối tình học trò vụng dại mà không dám nói?

Mỗi lần nghe tiếng ve râm ran, nhìn hàng phượng đỏ rực bên đường, tôi lại thấy tuổi học trò sống lại, lòng cảm thấy nôn nao. Vội vàng gọi hai tiếng "Hạ Ơi!".

Viết cho Mùa Hè 2010

Châu Mỹ Quế

 

 

23 Tháng Giêng 2013(Xem: 9549)
Sống nơi quê mẹ thuở lọt lòng Biên Hòa xứ bưởi, cạnh dòng sông Quê hương, hình ảnh còn ghi khắc Tiếng sáo vi vu, trẻ mục đồng
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 9066)
người phụ nữ tôi thương yêu, gần gũi nhất trong đời, làm tôi xốn xang trong lòng mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm thuở ấu thơ, mãi mãi không bao giờ phai nhòa trong tâm trí tôi là Ngoại.
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 9601)
Nỗi nhớ như đợt sóng tràn về, ấm áp thân thương. Ngô Quyền ơi! Mãi mãi tôi vẫn là tên lính nhỏ trong đoàn quân vĩ đại năm nào.
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 8582)
Trang sách cũ lần tìm trong ký ức Tuổi học trò, ơi! tuổi ngọc thần tiên. Áo thư sinh tâm sự vẫn triền miên Màu xanh lá, ôi! sắc màu kỷ niệm
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 8498)
Một ngày đẹp trời, có một quyển Đặc san Ngô Quyền bay nửa vòng trái đất đến tay tôi. Mừng đến rơi nước mắt.
23 Tháng Giêng 2013(Xem: 8400)
Với đôi dòng tùy bút ghi trên, ước mong với tình cảm thân thương của các bạn sẽ là chất keo kết dính toàn thể chúng ta để cùng góp sức xây dựng một tập thể Đại Gia Đình Ngô Quyền ngày càng vững mạnh.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 8731)
Quân cảm thấy tâm thần của mình cũng chấp chới với những cánh chim trên kia. Hà Di này, có phải thế không? Làm sao có thể chờ mãi một người không hẹn ngày trở lại?
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9689)
Ngô Quyền thương lắm, áo dài ơi! trong trắng tình ai dại một thời một thời và một đời để nhớ Ngô Quyền mãi mãi ở trong tôi ...
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 8692)
Chiếc lá vàng vừa cắm xuống trong vườn Một chấm than vừa nằm nghiêng cuối vở Tôi mò về dòng sông cuộc tình lỡ Soi bóng mình và tìm lại bóng em xưa
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9995)
(Kính dâng cô Võ Thu Thủy, người thầy, người chị mà tôi thương quý nhất)
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 8685)
Thầy viết bài thơ cho em, Khi máy bay đã rời phi đạo, Bỏ lại từng ô vuông, xoay tròn điên đảo, Cũng như em, theo lốc xoáy đã bay cao.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 10258)
Sau hơn 30 năm phiêu bạt nơi xứ người, mỗi đêm khuya một mình một bóng mệt mỏi lái xe đi làm về, tôi vẫn ngậm ngùi nhớ về kỷ niệm ở quê nhà với những ân tình người này, người nọ đã dành cho mình.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9811)
Trường Ngô Quyền bây giờ, thầy cô tôi không còn dạy nữa, bạn bè tôi cũng mỗi đứa một nơi, nhưng mỗi khi nhắc đến tên trường thì tôi lại thấy cả một miền thương nhớ...
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9607)
Gần năm mươi năm qua rồi Tóc hai ta tuổi đời như sóng dội Nếu ai hỏi em về những kỷ niệm Xin hãy đáp: Một thời ta có yêu em.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 9148)
Về nhìn lại Trường xưa Bóng em không còn nữa Bến cũ vắng em tôi Thương biết mấy cho vừa!