Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Đặng Thị Tuyết - NÓI VỚI TRÒ XƯA

02 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 7570)
GS. Đặng Thị Tuyết - NÓI VỚI TRÒ XƯA


NÓI VỚI TRÒ XƯA

24_co_dang_thi_tuyet1-content

Cô Đặng Thị Tuyết


 

 Các CHS thân,
Đọc chủ đề "Một thời để thương để nhớ" của Tác Phẩm Ngô Quyền nghe rất dễ thương khiến tôi chạnh lòng và thương nhớ rất nhiều trường xưa, học trò cũ mà tôi tưởng thời gian chồng chất , đè nặng hai vai và những gian nan vất vả của những ngày đầu trên quê hương thứ hai này đã nằm im trong tiềm thức và đã chìm vào quên lãng nhưng không ngờ những kỷ niệm xa xưa bừng sống dậy trong tôi rõ nét hơn bao giờ hết . Tôi vẫn nhớ ngôi trường Trung học NGÔ QUYỀN năm xưa với những em nữ sinh thướt tha trong những chiếc áo dài mầu trắng tinh khôi , bên cạnh đó những nam sinh với đồng phục áo trắng quần xanh trông thật khôi ngô tuấn tú, đâu ngờ bây giờ có em đã là những nhân tài nổi tiếng trên thế giới về mọi phương diện như văn hóa, khoa học kỹ thuật, thương maị... đặc biệt là nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên, đó là một cậu bé khôi ngô tuấn tú năm xưa mà tôi đã dậy năm lớp sáu. Nguyễn Tất Nhiên là một nhà thơ lớn của thế kỷ 20, tên tuổi đã bay xa trong nền thi ca Việt nam bây giờ và mai sau... một thi sĩ tài hoa, hiếm quí mà nhiều người đã yêu mến và ngưỡng mộ. Là một cô giáo dậy Văn khi em mới chập chững bước chân vào trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa, nét ngây thơ hồn nhiên còn hiện rõ trên nét mặt và tới giờ phút này tôi vẫn không quên hình ảnh em ngồi đầu bàn thứ hai, hai tay lúc nào cũng để trên bàn chăm chú, lắng nghe những lời tôi giảng, đôi khi mắt mở to như có câu thơ, câu văn nào mà em đắc ý, hình ảnh đó theo tôi tới tận bây giờ... Năm ấy, em là học sinh xuất sắc về Văn của lớp, thật đúng là tài không đợi tuổi, chỉ tiếc rằng Nguyễn Tất Nhiên đã ra đi quá sớm..., bỏ lại sau lưng cả một kho tàng thi ca bất hủ và cả những người thương mến nhà thơ. Tôi rất ân hận ngày nhà thơ ra đi đã không có mặt để đưa tiễn một lần cuối (Vì năm đó tôi chưa liên lạc được với các CHSNQBH) và bài viết này như một nén nhang tưởng nhớ nhà thơ, một thiên tài, một cậu học trò bé nhỏ năm xưa mà tôi yêu quí nhất trong suốt chặng đường làm nghề "Gõ đầu trẻ của tôi "... một kỷ niệm khó quên , một hình ảnh đáng nhớ... Đọc tới đây tôi muốn các bạn hiểu trường hợp Nguyễn Tất Nhiên giỏi, có tài chỉ là một trong số hằng hà sa số mà các CHSNQ đã đạt được ở khắp mọi nơi trên thế giới về mọi lãnh vực và tôi tự nghĩ các CHSNQ giỏi quá rồi, còn nhắn nhủ gì nữa và tôi càng nhớ câu "hậu sinh khả úy" chẳng qua chỉ vì các em quá khiêm tốn và quá thương thầy cô, có lẽ các CHSNQ vẫn còn nhớ câu "Tôn sư trọng đạo" cho nên mới có quyển báo này, thật đáng quí biết bao! Ở đây tôi muốn nói các CHSNQ đã thành công và thành nhân, đó là niềm hạnh phúc lớn lao của các thầy cô và cũng là niềm vinh dự của những người đã từng làm nghề "Gõ đầu trẻ năm xưa." và cũng là niềm an ủi lớn lao ở tuổi thất thập cổ lai hi của các thầy cô bây giờ. Xin chúc các CHSNQ thành công và... thành công mãi mãi để làm vang danh ngôi trường trung học Ngô Quyền thân yêu của chúng ta năm xưa.


GS Đặng Thị Tuyết.

24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25343)
Thôi thì tạm dừng ở chỗ cần phải dừng, để kỷ niệm tự nó sống dậy trôi chảy vào dòng máu và ẩn hiện bồng bềnh mông mênh trong tâm khảm,
10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24855)
vớt vầng trăng chết trên hồ cũ mai táng cùng ta-với-nỗi-buồn? Em vất vả trôi theo đời huyên náo Còn nhớ gì… thuở tháng bảy mưa ngâu.
10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 30116)
Và như một thói quen không bỏ được, những hàng cây phượng vĩ trong ký ức luôn hiện hữu trong các câu chuyện tôi kể, vẫn rực rỡ như bao giờ.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 10142)
Chuyện tình cảm thời đi học tuy lãng mạn nhưng nhẹ nhàng, có thể chấp nhận được, chứ những chuyện tình nho nhỏ thời đi lính nếu dại dột kể ra, chắc chắn không yên thân đâu.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 11518)
Tôi về dẫn theo hồn tôi lạc phong phanh như thể chiếc áo nhầu tóc xưa đã trở màu - thiên lý hỏi người còn có nhận ra nhau?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8926)
Bao nhiêu nước mắt-nụ cười Bao nhiêu tiếc nuối - ngậm ngùi chưa vơi Ngô Quyền ơi… Ngô Quyền ơi... Làm sao em giữ một thời đã qua?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8036)
Điều sau cùng, tôi muốn nói là chúng ta nên cảm ơn Thượng Đế đã tạo ra quả đất tròn. Nhờ đó, chúng ta mới có dịp gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách để sống lại những kỷ niệm mà suốt đời chúng ta không thể nào quên.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 27317)
vì Ngô Quyền nay không chỉ còn là một danh từ riêng rất trân trọng, mà đã trở thành một danh từ chung, một danh dự chung và là niềm thương nhớ đời đời của tất cả chúng ta.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 114075)
Tôi xa người, buồn như tiếng ve Nỉ non vang trong gió trưa hè Tóc thôi bay, bờ vai nắng gội Nghiêng xuống đời, một bóng đơn côi!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 28707)
Chung quanh tôi còn biết bao tình thương ràng buộc vây quanh mà ngẫu nhiên, người đầu tiên nhắc nhở cho tôi điều ấy khi tôi từ đường ranh sống-chết trở về chính là thầy Sái.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8034)
Ngày nay cả Thầy và trò cùng nghỉ hưu trên đất người, cách xa quê hương nửa quả địa cầu; và nhớ, viết bằng khung cảnh ngôi Trường Ngô Quyền chỉ còn trong ký ức.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8396)
Xa nhau mang nỗi nhớ mong Ngô Quyền hình ảnh phượng hồng còn vương Biên Hòa phố nhỏ giọt buồn Mái đầu trắng điểm cầu sương mây ngàn
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 26516)
Nghĩ về một thời tuổi trẻ băn khoăn Là thấy lại phía Tây ngôi trường cũ In dấu chân ai xanh bìa vạt cỏ Hạt cát dãi dầu đau gót guốc cao
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24724)
Thầy Cô ơi! Bạn bè ơi! Xin giữ cho tôi những kỷ niệm vàng son mà tôi đang giữ dù mai nầy dòng đời tiếp tục chia xa!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25523)
Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh (Trần Dạ Từ)