Sáng nay như thường lệ, tôi dậy sớm. Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi uống một ly nước ấm, thay đồ và đi bộ. Tôi yêu cái xóm nhỏ hiền lành của tôi. Những con đường sạch sẽ và bình an chan hòa nắng sớm. Mỗi ngày tôi hay nhìn những bông hoa ven đường hay trước nhà hàng xóm. Có những chỗ người ta dọn sạch sẽ trồng cây mới. Cây mới trồng nhỏ xíu, yếu đuối hấp dẫn ánh mắt tôi. Rồi mỗi ngày cây ấy mạnh mẻ và lớn dần lên. Những cánh hoa nhỏ xíu hé nụ. Ừ! Hoa nhỏ nhắn, xinh đẹp như nụ cười thật xinh của đứa cháu nội Ella khi nhìn tôi trên Iphone mỗi lúc Facetime.
Thật sự khi về thăm gia đình ở VN trở lại Mỹ tôi mới thấy giá trị thực sự của những sidewalk mà nơi này tôi có. Ở VN tôi không tìm được con đường nào như thế. Người ta cất nhà, làm đường không hề nghĩ đến chừa một con đường nhỏ an toàn cho người đi bộ. Con đường trước mặt xe chạy ào ào chỉ cách nhà vài mét. Buổi sáng muốn đi bộ một vòng không biết đi đâu. Cứ bó gối ngồi nhìn ra đường nghe còi xe lẫn tiếng xe chạy vụt qua như muốn lấy mạng con người.
Nơi gắn bó với cuộc đời tôi, tâm hồn tôi, nơi tôi từng chạy nhảy, tắm mưa vô tư không còn nữa. VN không còn là nơi yên tịnh, bình dị nữa rồi. Mỗi nơi đều vội vã, tranh chấp và chụp giựt từng ngày. Dường như nơi nào, thời gian nào cũng chờ đợi những dự án, những kế hoạch gì gì đó khiến người bình thường tính không xong, nghĩ không tới, hồi hộp bất an.
Sáng nay, tôi bước ra khỏi nhà đi mới có một vòng mà cảm thấy lạnh. Tôi về lại nhà thay chiếc áo khoác và thấy dường như mùa thu đang trở về. Trời mát lạnh nhẹ nhàng. Tôi nghe thầy Pháp Hòa giảng pháp với cái tai nghe thấy lòng thanh thản lạ kỳ. Dường như nơi này, con đường này, những dãy núi xa xa trước mặt cho tôi sự bình yên và hạnh phúc.
Tháng 8 đã chấm dứt ngày hôm nay. Ngày mai qua tháng 9. Tháng của lễ Lao Động ở Mỹ và ở VN rộn ràng cờ xí băng rôn mừng ngày lễ Độc Lập. Thời gian lại tiếp tục vòng quay không bao giờ dứt. Một ngày đi qua. Một năm đi qua tôi đã mất đi thời gian của đời mình. Phía sau là quá khứ không kéo lại được. Phía trước tương lai không biết có gì để diễn biến tiếp theo. Giờ này đang là hiện tại. Tôi hít thật sâu, bước chân đều đặn có lực hơn. Hãy yêu bản thân trong từng phút giây hiện tại. Hãy để lòng đến những người xung quanh và thông cảm khi thấy những sự không được bình thường. Hãy tha thứ và thông cảm cho con cháu những lúc chúng sai phạm. Tuổi trẻ ai lại không sai sót và vấp ngã. Hãy mỉm cười và đưa tay kéo chúng đứng lên với một nụ cười.
Tháng 8 tôi có nhiều duyên nợ với Bác sĩ. Bà bác sĩ gia đình về hưu. Tôi có một ông gia đình mới. Ông là người Việt rất dễ thương, nói năng lịch sự và cũng mang họ Nguyễn nhà ta. Trong lần trò chuyện được biết vợ ông người Biên Hòa và ngày xưa cũng từng học Ngô Quyền. Mong rằng lần hẹn đi Bác Sĩ Nguyễn kế tiếp sẽ gặp được phu nhân ông để dân Ngô Quyền tìm lại nhau. Vì là bác sĩ gia đình mới nên tôi phải làm lại hồ sơ từ đầu, ông cho tôi làm rất nhiều thử nghiệm để kiểm tra sức khỏe.
Cuối tháng 8 tôi cũng đã đi chích cúm để an toàn tuổi già. Cô y tá nói đã có thuốc chích ngừa Covid mới. Thì ra Covid bây giờ phải chích mỗi năm một lần. Nghe mà ngán ngẩm.
Tháng 8 tôi cũng làm một chuyến du lịch nhỏ ba ngày ở Solvang Nam California. Đây là lần thứ ba tôi tới đây. Mấy lần trước chỉ ghé chơi vài tiếng rồi đi về. lần này con gái book khách sạn ở lại. Mỗi ngày đi một vòng khu thị trấn, ăn uống, mua sắm, chụp hình và ngắm ông đi qua bà đi lại. Cái thị trấn Âu Châu xinh xắn này vậy mà lúc nào cũng có khách du lịch ghé thăm. Những cối xay gió đặc trưng quyến rũ người ta không ít. Chúng tôi mua vé ghé thăm và chụp hình với những con đà điểu thật to. Dù nhỏ nhưng nơi này có mấy cái museum. Mỗi museum có đặc điểm riêng, hình ảnh chưng bày độc đáo riêng. Không mua vé vào cửa, chỉ bỏ tiền vào hộp nhỏ ủng hộ mà thôi. Có một tiệm bánh rất đặc biệt ở Solvang mà du khách nên ghé mua ăn thử. Chỉ là bánh quy thôi nhưng rất ngon hình thức đựng cũng khác lạ.
25 tháng 8 tôi đi dự tiệc sinh nhật 74 tuổi của Nguyễn Hữu Hạnh. Tiệc này cũng kỷ niệm 40 năm ngày cưới của cặp đôi Hạnh & Dậu. Đánh dấu 30 năm hai vợ chồng định cư tại Hoa Kỳ. Ba điểm chính trong một buổi tiệc thân mật gia đình rất có ý nghĩa. Vợ chồng, con cháu quây quần. Bạn bè đến tham dự rất đông. Ai cũng rạng rỡ nụ cười chúc lành. Hạnh & Dậu là hai người em rất vui tính và dễ thương. Chúc Mừng hạnh phúc hai em. Chúc các em mãi mãi yêu thương nhau trong niềm vui chung của tập thể đồng hương Biên Hòa, các thầy cô, các bạn học trường Ngô Quyền và Khiết Tâm.
Tôi ngồi đây trước màn hình để viết vài dòng tiễn đưa tháng 8. Tháng của rất nhiều sự kiện trong lịch sử, một người bạn đã gửi vào diễn đàn cho chúng tôi lật lại quá khứ. Tôi xin điểm lại những ngày tháng 8 thật nổi bật nhất để chúng ta cùng nhớ và tiễn đưa tháng 8.
-Ngày 06/8/1945 Mỹ ném bom nguyên tử xuống thành phố Hiroshima Nhật Bản
- Ngày 09/8/1945 quả bom thứ hai rơi xuống thành phố Nagasaki của Nhật chấm dứt thế chiến thứ hai.
-Ngày 06/8/ 1962– Nữ diễn viên, ca sĩ Marilyn Monroe qua đời do sử dụng thuốc an thần quá liều.
- 09/8/1173 – Bắt đầu xây tháp nghiêng Pisa, Ý Đại Lợi.
-. 10/8/1945 Truman tuyên bố Nhật Bản đầu hàng.
. 10/8/1961 – Chiến tranh Việt Nam: Quân đội Hoa Kỳ bắt đầu sử dụng chất độc da cam tại Việt Nam.
. 10/81990 – Tàu vũ trụ Magellan đến hành tinh sao Kim.
- . 15/8-1914 – Kênh đào Panama bắt đầu cho phép tàu qua lại, rút ngắn hải trình giữa Đại Tây Dương và Thái Bình Dương thông qua eo đất Panama.
. 16 / 8/ 1977 Elvis Presley chết vì đau tim
. 17/8-1798 – Các tín hữu Công giáo Việt Nam tin rằng Đức Mẹ Maria hiện ra tại
Quảng Trị, sự kiện được gọi là Đức Mẹ La Vang.
- 21/8/1959 – Tổng thống Dwight D. Eisenhower ký một lệnh hành chính tuyên
bố Hawaii trở thành tiểu bang thứ 50 của Hoa Kỳ.
-.22/8/1914 – Chiến Tranh Thế Giới thứ Nhất: Ngày đẫm máu nhất trong lịch sử quân sự Pháp với hơn 20.000 binh sĩ tử trận khi giao tranh tại Rossignol trong khuôn khổ trận Ardennes.
- 25/8/1883 – Chính phủ Pháp và triều Nguyễn ký kết Hòa ước Quý Mùi, xác lập quyền bảo hộ lâu dài của Pháp trên toàn bộ Việt Nam.
- 28/8/1963 – Nhà hoạt động dân quyền Martin Luther King đọc bài phát biểu TÔI CÓ MỘT GIẤC MƠ tại Washington, D.C., Hoa Kỳ.
- 30/8/ 1945 – Cách mạng tháng Tám: Bảo Đại đọc chiếu thoái vị tại Huế, kết thúc nhà Nguyễn
- 30/8/1984 – Chương trình tàu con thoi Discovery: khởi hành chuyến đi đầu tiên của nó từ Trung tâm vũ trụ Kennedy, Florida.
- 31/8/1997: Diana, Vương phi xứ Wales thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe hơi
kinh hoàng xảy ra dưới đường hầm cầu Alma ở Paris, Pháp vào ngày 31 tháng 8
năm 1997 cùng với Dodi Fayed, con trai của doanh nhân người Ai Cập Mohamed
Al-Fayed, và là tình nhân của Diana vào thời điểm đó.
.......
Thế là đã bắt đầu tháng 9. Tháng chín đối với tôi nhiều kỷ niệm hơn tháng 8. Tháng này nhà tôi có đến 4 cái sinh nhật. Ở nơi này thời đại này người ta ghi nhớ ngày sinh nhật để chào đón một sinh mạng đến làm đẹp thế giới này. Một hài nhi nhỏ bé nhưng biết đâu là một anh hùng, một nhân vật vĩ đại đem lợi lạc cho muôn người. Ai cũng bắt đầu một hành trình từ trong bụng mẹ. Ai cũng cần một nhát kéo cắt rốn để hội nhập với thế giới. Ai cũng khóc oe oe khi chào đời và bất cứ một sinh mạng nào được sinh ra cũng chỉ là một đứa bé. Một thiên thần nhỏ bé của gia đình.
VN ta thường không quan trọng ngày sinh mà nhất nhất nhớ về ngày chết. Má tôi, ba tôi hai người tôi quan trọng nhất đời tôi cũng chỉ nhớ nằm lòng ngày giỗ tổ tiên để cúc cung bái lạy. Nếu hỏi ngày sinh của họ. Tôi cam đoan họ không hề biết. Đừng hỏi ngày sinh các con, chỉ hỏi tuổi gì, tôi tin chắc má tôi sẽ xòe bàn tay ra để tính nhẩm. Tí, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ...
Tháng 9 là tháng gắn liền với cuộc đời tôi. Tháng tôi từ con gái biến thành đàn bà. Tháng mở đầu để tôi từ giã tâm hồn vô tư vô lo thành một người biết thế nào là cay đắng cuộc đời. Có những niềm riêng từ trong sâu thẳm không thể kể cho ai nghe. Chỉ cất lại cho riêng mình để chấp nhận và tha thứ.
Ngày đó đến nay đã 54 năm. Tôi lại mỉm cười khi nhớ lại tôi như thế nào trong ngày quan trọng đó. Tôi là con gái rượu của ba má tôi. Tôi có nhà riêng và đám cưới tổ chức ngay sân trước nhà tôi. Cổng cưới vu quy với những nhánh đùng đình treo theo lá dừa được cắt tỉa tỉ mỉ. Nhóm nam hướng đạo làm cả ngày hôm qua. Phòng tân hôn dán giấy màu thật đẹp của đám học trò chăm chút. Giường cưới với chiếc chiếu hoa mới mua, mền gối còn thơm mùi xà bông mới giặt. Trên đầu giường là bàn thờ tơ hồng với hoa và hai ly rượu cho đêm hợp cẩn.
Nhà tôi ở vùng xôi đậu không được an toàn nên đám cưới tôi làm tại quận lỵ ngay trước sân nhà tôi. Ba tôi mướn thợ về nấu các món ăn. Khách mời đa phần là bà con dòng họ hai bên và bạn bè của cha mẹ vì ơn nghĩa lâu năm. Đàng trai đến nhà với đầy đủ sính lễ. Tôi con gái duy nhất của cha mẹ đã có một đám cưới đàng hoàng trang trọng để trình làng. Như vậy cũng tạm gọi là trả hiếu theo quan niệm ngày xưa. Vậy mà cho đến mấy chục năm sau ở nước Mỹ hỏi anh ấy ngày cưới là ngày nào anh hoàn toàn không nhớ, không biết. Người đàn ông của đời tôi vô tâm đến thế.
Tháng 9 tôi làm khai sinh cho đứa con gái 3 tuổi dễ thương bụ bẫm có làn da trắng và đôi mắt có màu xanh lơ. Tôi chọn ngày cưới của tôi làm ngày sinh cho con. Mỗi ngày đi dạy tôi mang con theo. Con chơi với bác lao công ở trường. Hết giờ tôi dẫn con về. Nhóm bạn thấy tôi nghỉ hè có mấy tháng mà đã có con lớn thế này. Tôi cười ôm con trong vòng tay. "Con gái cưng tôi đẻ ngang hông". Con bé bảo "Mạ đừng chơi với mấy O đó nữa. Con rọt của người ta mà còn hỏi như rứa".
Con tôi nói như két nhưng đôi lúc tôi không hiểu nó nói gì. Nó nói rặt giọng Quảng Nam và Quảng Trị. Tôi dân miền Nam có hiểu chi đâu. Má tôi còn tệ hơn tôi. Một lần dẫn con về nhà ngoại. Tôi thấy hai bà cháu đang kịch liệt giằng co với cái chổi quét nhà. Tôi hỏi:
- Má ơi! Chuyện gì vậy?
Má tôi vừa thở vừa nói.
- Má đang quét nhà, bé Nhi chạy tới giựt chổi của má, nó nói cái gì suột suột má không hiểu.
Hỏi con gái nó trả lời:
- Con nói Mệ Ngoại tra rồi, lại giừng ngồi để con suột cươi cho.
Bạn có hiểu cháu nói gì không? Tôi thì hiểu, má tôi thì không? Tới giờ kỷ niệm vẫn còn trong tôi dù má tôi đã mất mấy chục năm về trước, con gái tôi bây giờ đã 57 tuổi rồi.
16 tháng 9 này là rằm Trung Thu, ngày người tình trăm năm của tôi mất hơn 7 năm. Sau thời gian 3 năm tang chồng, sau mùa đại dịch tôi đã đem tro cốt anh ấy thả biển. Chùa không thể để tro cốt lâu hơn. Ý nguyện của anh là thênh thang về với biển trời nên bây giờ anh ấy không còn vướng bận.
Tôi chuẩn bị qua thăm con tại Texas. Hành trang đã xong, năm nay tôi sẽ cúng giỗ anh ở nhà con trai. Anh đã gắn kết với tôi từng ấy năm, tôi tin chắc người anh yêu thương nhất cũng là tôi. Cúng giỗ chỉ là tưởng nhớ và tri ân.
-"Hãy đi theo tôi nếu hương linh ông vẫn còn loanh quanh ở nơi này. Nơi nào có tôi ông sẽ nhận tín hiệu bình an và yêu thương của gia đình".
Được tin đầu tháng 9 thầy Huỳnh Công Ẩn ở Canada sẽ đến Cali. Thầy có ý muốn gặp gỡ các học trò cũ, các anh chị em cựu học sinh Ngô Quyền mình. Nếu ai muốn gặp thầy xin liên lạc với Ngọc Huệ. Tôi vì qua thăm con nên không thể tham dự. Kính chúc Thầy nhiều sức khỏe và thật vui khi gặp lại học trò.
Nghe nói cơn bão Yagi đang tiến vào Trung Quốc và VN. Xin cho cơn bão mau qua và đừng gây thiệt hại cho người dân tội nghiệp nước tôi. Cầu nguyện, cầu nguyện.
Nguyễn thị Thêm.