Ba tôi rời Việt Nam sang Hoa Kỳ đoàn tụ cùng các con vào đúng ngày 30 tháng 4 năm 1987. Ông viết bài thơ sau vào ngày 30 tháng 4 năm 1988, để kỷ niệm ngày mất nước và đúng một năm ngày ông xa quê hương.
Là một người có lòng với quê cha, đất tổ, mỗi năm vào ngày 30 tháng 4, Ba tôi đều đến thắp nhang tại Tượng Đài Việt Mỹ, tham dự lễ thắp nến cầu cho tự do cho Việt Nam, và đi bộ để kêu gọi nhân quyền cho người dân còn ở lại. Ông liên tục đóng góp tiền trợ giúp cho Hội Thương Phế Binh VNCH tại Nam CA. Khi Ba tôi mất, theo ý nguyện của Ông, số tiền phúng điếu đã được trao tặng cho Hội TPB để giúp các cựu chiến sĩ VNCH đang còn sống cơ cực tại VN.
(Theo thư của Lê Kim Anh, ChsNq k.15, con gái cụ Lê Văn Nhơn Cựu Hội Trường Hội Phụ Huynh Học Sinh của trường Trung Học Ngô Quyền trước năm 1975}
TỰ THÁN
Thiền quang thấm thoát một năm rồi.*
Rời nơi cố quận, tận xa xôi!
Ngàn trùng xa cách, lòng mong nhớ.
Mỗi bước tha hương, xót dạ tôi!
Cang thường gãy cánh, thôi đành vậy.
Sum họp đàn con, bớt lẻ loi.
Dặn lòng, dầu khó không xao lãng
Bổn phận làm cha suốt cuộc đời.
Thiện Tâm Lê Hoài Hương
(Viết vào ngày 30 tháng 4 năm 1988)
NHỚ BẠN
Than ôi! Giấy vắn, tấm tình dài.
Chẳng đặng cùng nhau tỏ cạn lời.
Đất Mỹ ngậm ngùi chim lẻ bạn
Trời Nam cuồn cuộn, nước * trôi xuôi.
Con mừng, cháu hỏi, làm vui gượng,
Bến cũ, đò xua**vẫn nhớ hoài.
Đồng bệnh, tương lân ai đó tá?
Tấm tình riêng gửi ánh trăng soi.
L.V.N
*sông Đồng Nai
**Cù Lao Phố
NHỚ
(Tất cả những khắc khoải, nhớ thương được kết tụ trong những vần thơ tâm sự mộc mạc dưới đây)
Mẹ là người mang ta đến cuộc đời, và cũng là nơi ta trở về...Trong tấm thân gầy yếu nhỏ nhoi của người mẹ chứa đựng cả một đại dương của hy vọng, tình yêu, sự thật và lòng vị tha sâu thẳm.
Với tôi, ông bà là hai người có trái tim lớn lắm, vì họ có tới 5 ngăn dành cho những đứa trẻ mồ côi. Đối với ông bà chỉ có chữ “Nuôi Con” không có chữ “Con Nuôi”.
. Khác với người phương Tây, Việt Nam chúng tôi có rất ít các viện dưỡng lão. Khi Cha Mẹ tới tuổi già, con cái luôn muốn được sống kề cận để chăm sóc..
Thì ra bao nhiêu năm qua, cuộc sống và tuổi gìa đã vô tình che khuất đi hình bóng cũ, chỉ những dịp như hôm nay hình bóng anh Xuân lại trở về trong lòng cô Hoa
Tôi không cảm thấy vui trọn vẹn, tròn trĩnh lắm vì trong một góc khuất nào đó của bộ não hình ảnh tang tóc, chết chóc tức tưởi lúc kết thúc VNWar 1975, cứ hiện về như phim quay chậm!
Món ăn hàng ngày vẫn luôn là cá thịt, rau cải trại cấp phát. Vì ăn uống kham khổ quen rồi nên gia đình tôi không mấy khó khăn khi hội nhập cuộc sống ở trại Bataan.
...dân tộc Ukraine đã khiến cả thế giới ngưỡng mộ khi có những cô gái trẻ, những phụ nữ lớn tuổi cũng cầm súng bên cạnh nam nhân cùng chiến đấu chống quân thù.
Trả lời như thế nào cho một cô bé bảy tuổi, đôi mắt long lanh ngấn lệ, đang phải đối mặt với nỗi lo sợ về sự ra đi, sự chia ly, không thể tránh được, và vĩnh viễn đây?
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.