CHUYỆN TÌNH
HOA TÍM BẰNG LĂNG
Bến nước nhà ai, có hoa bằng lăng tím rộ,
Nhìn hoa nầy, tôi bỗng nhớ chuyện tình.
Khi mùa hè sang, nắng đổ buồn thinh,
Có một thư sinh, về thăm thôn dã.
Cô gái nhà bên, có cây bằng lăng tím lạ,
Và hoa kia, là duyên cớ hẹn hò.
Hằng buổi ghé vào, nàng nhặt cánh hoa trao,
Chàng trai nọ, bỗng thấy mình yêu thương quá.
Chàng bắt đầu yêu, những cánh hoa tơi tả,
Theo gió chiều, rụng tím cả bến sông.
Trong gió chiều, hoa tím phủ ngập lòng,
Hai đứa thẹn, nhìn vầng trăng chung bóng.
Cài mái tóc, cho đời thêm mơ mộng,
E thẹn rồi, cho tình dậy mênh mang.
Bình minh lên, hoa tươi rực ánh dương hồng,
Nàng e ấp, cho hoa đời phong nhuỵ.
Nàng cảm nhận, những chuyện tình hữu ý,
Mỗi đêm về, thầm dệt bài thơ.
Từ đó, ngày qua, không còn chuyện tình cờ,
Nàng đón nhận, nhiều ước mơ thật đẹp.
Trang sách cũ, bao bằng lăng nàng ép,
Trong cuộc đời, trang tình đẹp chàng ghi.
Nhưng thế rồi, tháng ngày vui lần lượt qua nhanh,
Chàng trai ấy, trở về thành thị.
Chinh chiến bùng lên... Quê hương nầy không nghỉ,
Xếp áo thư sinh, rời trường cũ ra đi.
Quyết giữ Quê hương, chiến đấu trường kỳ,
Trang tình cũ, nay thành trang sử mới.
Thôn xóm đó, tháng ngày trông đợi,
Khi hạ về, hoa tím rụng đầy sông.
Nắng hạ trôi qua, nàng vẫn đợi vẫn mong,
Văng vẳng bên lòng: thề xưa hẹn cũ.
Thế rồi... binh biến đi qua, non sông tràn mưa lũ!
Cây bằng lăng ngã rồi, chủ nó cũng ra đi.
Ngày nàng trở về, buồn thảm thâm u!
Cành lá chết, lòng càng tê tái.
Gởi những cánh thư đi, nhưng chưa nhận lại,
Nhắc chàng đừng quên, kỷ niệm xa vời.
Nay hạ lại về, dòng sông cũ vẫn trôi,
Ai đã giết, hoa đời nàng tím lại.
Rồi... thật nhiều thư đi... đi mãi,
Gởi khắp non sông, hẹn buổi chàng về.
Một sáng cơ hồ, tin người cũ hồi quê?
Nàng vội tìm áo tím hoa bằng lăng, mặc.
Người trở lại, trầm buồn gom nhặt,
Những mảnh hoa tình, rải khắp chiến trường xa,
Những hoa tím tả tơi, khi chạm trán quân thù,
Và chủ nó ra đi, không trở lại!
Những hàng chữ nhạt nhoà, theo hai dòng lệ chảy!
Nàng khóc thật rồi, hoa tím rụng bằng lăng.
Nàng khóc thật rồi, hỡi mây, nước, gió, trăng... !
Có ai thấu, nỗi lòng nàng ấp ủ?!
Nét chữ ghi: nhạt nhoà rám cháy,
Trang sau cùng: nhắn lại người thương.
Lời sau cùng: bao kỷ niệm vấn vương,
Những kỷ niệm... trên đường khi bằng lăng tím rộ.
Nay, hoa bằng lăng tím rợp trời, giữa mùa nắng hạ,
Đường làng quê, ong bướm lượn lao xao.
Vẫn nhớ ngày xưa, khi mùa hè sang nắng đỗ,
Có ai về thăm người cũ, Quê hương?!
Lâm v Bảnh MN