Tôi đã đi qua bao nhiêu lần ngày tháng đó, và ngay lúc này đây, tôi nhớ đến bạn bè xưa từng ngồi chung lớp học, nhớ quán hàng nhỏ ở cuối góc sân trường trở nên buồn hiu vắng lặng khi tiếng chuông rung kết thúc giờ chơi. Nhớ những chiếc lá bàng khô gió thổi chao nghiêng rụng xuống sân trường, nhớ tiếng rào rạt mưa rơi làm tôi cứ hay ngó lung ra ngoài cửa lớp ... nhớ cả nỗi bâng khuâng rung cảm trong e ấp mong chờ, tôi dắt nỗi mong chờ ngây ngô ngày ấy trở về trường cũ, Khiết Tâm, ngôi trường của tôi khung trời kỷ niệm của tôi, những mơ mộng đầu đời của tôi ...
Và mặc kệ tháng 12 hờ hững vội vàng, tôi chậm rãi nhâm nhi dư vị cũ của bâng khuâng ngày xưa ấy, tôi vuốt tay mềm mại dãy lụa trắng tinh khôi thêu tên kỷ niệm tuổi học trò, tôi âu yếm ấp choàng lên khoảnh khắc rung động đầu đời ...
Tiếng chim chiều cuối ngày đâu đó cất lên se sẽ rụt rè, tôi vẫn đang bâng khuâng, và chắc sẽ còn mãi bâng khuâng, không ngại ngần tôi hân hoan cho hồi ức mang mang thương nhớ . Sau nửa đời người, tôi thấu hiểu tâm hồn là một khoảng trời bao la biết mấy, nơi ấy thênh thang mọi lối khi ta trở về, tôi cũng thấu hiểu rằng, có những điều những cảm giác những khoảnh khắc không bao giờ xảy ra giống như thế một lần nào nửa trong đời ...