EM TÔI
Năm ấy em tôi vừa 18.
Mê hải hành nên lén mẹ tòng quân.
Má biết tin giận út cưng mấy bửa
Rồi thương con khăn gói đến quân trường.
Má về nhà ngồi buồn xo. Má khóc.
“Nó bây giờ vừa ốm lại vừa đen.
Tội nghiệp con tôi, chắc ăn ngủ không quen.
Còn nhỏ quá mà sao ham đi lính”
Rồi em tôi ra trường trông rất bảnh.
Áo trắng hải quân nhìn em rất đẹp trai.
Da xạm đen . Ừ! như thế mới oai
Thằng Út của má lại theo tàu đi công tác
Hết duyên hải lại đổi đi tàu biển.
Mộng hải hồ em thỏa chí làm trai.
Chỉ thương má chờ con về mòn mõi.
Mỗi đợt hành quân nước mắt má chảy dài.
Tháng tư đen, em bặt vô âm tín.
Chờ tin con má khóc mỗi chiều buông.
Vái Phật Trời. Má quỳ lạy tứ phương
Cho thằng Út bình yên và khỏe mạnh.
Tin em còn sống, má mừng vui nhiều lắm
Mừng Út cưng của má được làm cha.
Ngày má chết, em tôi vẫn ở xa.
Khăn tang trắng để dành không ai đội
Chiều Cali nghe tin buồn đến vội.
Khóc mẹ già em tôi ngất mấy lần.
Tha thứ cho con không báo hiếu mẫu thân
Thân viễn xứ, trăm ngàn lần sám hối.
Mỗi năm lễ mẹ nhớ má mình quá đổi.
Chưa bao giờ được tặng một đóa hoa
Chỉ biết hy sinh, gánh chịu mọi phong ba.
Như gà mẹ, bảo bọc đàn con dại.
Chị em con bên này luôn nhớ mãi.
Mãnh vườn xưa, hình dáng má hiền hòa.
Công sinh thành như biển rộng bao la
Nhiều phước báo, nên được làm con của má.
Nguyễn thị Thêm