Đêm. Đã rất sâu, hun hút. Và tiếng của đêm luôn là lời im lặng.
Tôi thẳm sâu nghe tiếng đêm quanh mình, lá im lìm say ngủ, thoáng rợn se mình khi hứng giọt sương khuya, gió nép vào đêm sâu lướt sẽ sàng, đám cỏ cựa mình mơ ngủ theo vạt gió lẽ đi hoang. Tôithắp lên ngọn nến trong hồi tưởng mong dấu bớt chút đêm, soi lấy lối xưa vàng võ, ngõ cũ trơ dấu hững hờ nên lòng cũng chợt ngậm ngùi theo.
Bóng trăng khuyết treo phất phơ bên góc trời, thả một vệt sáng dài như lụa ôm không hết lòng đêm. Ngọn nến tôi vẫn cháy trong hồi tưởng, soi vọng những năm tháng phôi pha trong mộng mị biệt ngàn, hỏi bằng tiếng của đêm, ánh trăng xưa có còn soi bóng trên con đường cũ, in dấu trên mặt đường dáng đổ thấp cao.
Ngọn nến vẫn cháy dịu dàng soi lối hoài niệm, trong lời im lặng của đêm, tôi nghe lòng mình thủ thỉ, ừ, thì đêm cứ đen, nhưng che làm sao được màu nắng vàng ngày xưa, phủ làm sao hết giàn hoa giấy giăng leo trổ bông đỏ thắm bên hiên nhà, và dấu đi đâu cho được, một góc tâm hồn còn mãi vấn vương những ngày thơ dại cũ...
Đêm dằng dặc, dài sâu. Tôi hoan hĩ bày biện mâm cỗ ngày xưa, nhâm nhi hoài không chịu ngán. Nâng ly nhớ mời đêm, hớp một ngụm thôi mà nghe kỷ niệm bao năm chẳng lạt vị chút nào. Dưng không, muốn nắm lấy bàn tay của đêm, thả lời trong im tiếng, dỗ dành thôi hãy quên, hãy buông hết lòng tiếc nuối vào vạt gió lẽ bạn đêm nay, kệ cho trôi giạt mãi đâu, tan thành mưa rơi xuống bên đời.
Đêm thẳm sâu, tôi nhớ gì mà ngơ ngác mơ tìm lại vạt nắng cuối ngày vướng trên mái ngói thẩm rêu...
Tôi nợ mình trăm điều tự hỏi, đợi đêm về vung câu hỏi vào đêm.
Mẹ là người mang ta đến cuộc đời, và cũng là nơi ta trở về...Trong tấm thân gầy yếu nhỏ nhoi của người mẹ chứa đựng cả một đại dương của hy vọng, tình yêu, sự thật và lòng vị tha sâu thẳm.
Với tôi, ông bà là hai người có trái tim lớn lắm, vì họ có tới 5 ngăn dành cho những đứa trẻ mồ côi. Đối với ông bà chỉ có chữ “Nuôi Con” không có chữ “Con Nuôi”.
. Khác với người phương Tây, Việt Nam chúng tôi có rất ít các viện dưỡng lão. Khi Cha Mẹ tới tuổi già, con cái luôn muốn được sống kề cận để chăm sóc..
Thì ra bao nhiêu năm qua, cuộc sống và tuổi gìa đã vô tình che khuất đi hình bóng cũ, chỉ những dịp như hôm nay hình bóng anh Xuân lại trở về trong lòng cô Hoa
Tôi không cảm thấy vui trọn vẹn, tròn trĩnh lắm vì trong một góc khuất nào đó của bộ não hình ảnh tang tóc, chết chóc tức tưởi lúc kết thúc VNWar 1975, cứ hiện về như phim quay chậm!
Món ăn hàng ngày vẫn luôn là cá thịt, rau cải trại cấp phát. Vì ăn uống kham khổ quen rồi nên gia đình tôi không mấy khó khăn khi hội nhập cuộc sống ở trại Bataan.
...dân tộc Ukraine đã khiến cả thế giới ngưỡng mộ khi có những cô gái trẻ, những phụ nữ lớn tuổi cũng cầm súng bên cạnh nam nhân cùng chiến đấu chống quân thù.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.