Giữa đêm, mưa ngập ngừng, dằn dỗi. Như muốn dừng. Như vẫn muốn rơi. Gió đâu không nghe, nhưng mấy tấm mành cửa thỉnh thoảng va đập nhau rời rạc như những phím nhạc buồn, ai thẫn thờ buông...
Giữa đêm, thao thức nhớ quê. Bên nhà, hay có những cơn mưa lớn bất chợt kéo theo vài tiếng ầm ì của sấm chớp, tiếng rơi nghe lộp bộp của những giọt mưa chạm vào mái ngói đã phủ rêu, không lẫn vào đâu được mỗi khi tôi nghĩ về những cơn mưa ở quê nhà. Và tôi nhớ lan man thêm những kỹ niệm không theo thứ tự thời gian, rồi bỗng dưng chạnh lòng nghe buồn vui xao động, cố ôm đồm níu giữ là vậy, mà sao có những điều cố nhớ, tôi tìm mãi chẳng ra?
Tôi nghe mưa và mơ về quãng thời gian của tuổi đôi mươi, chắc là không còn có quãng thời gian nào làm mình cuốn trôi hơn nữa. Tình yêu, tình bạn, ước mơ, hy vọng, nỗi buồn, niềm vui... đan dệt như tơ, để thấy khoảng trời thênh thang kia như dành chỉ riêng mình, mà không, có lũ bạn tôi nữa chứ, nhỏ Nga, nhỏ Mỹ... những đứa bạn thân thiết cận kề buồn vui, cùng lớn lên ngó nhau e ấp dậy thì, thương đến nỗi tụi mình cùng khóc cười theo từng nỗi rung động đầu đời, chìa tay ra mà giữ dùm nhau nỗi ngẫn ngơ của tình đầu thơ dại, cho đến khi những vạt áo dài tinh khôi như tâm hồn của tuổi thơ ngây theo cánh cỗng trường xưa khép lại... đời nghiệt ngã nổi trôi, tất cả tụi mình có lúc quên béng lẫn nhau...
Ôi, cái quảng đời của tuổi đôi mươi. Của tôi, của Hương, Lan, Hoa, Phú, của từng gương mặt bạn bè trong tấm hình chụp cả lớp xưa lơ lắc. Cứ mỗi đứa bạn, tôi ôm giữ trong lòng một vùng kỹ niệm, nên lòng tôi cứ ắp đầy, dù cho những tháng năm dời đổi, đôi khi chẳng còn thân thiết như xưa, lúc lắng lòng ngoái đầu nhìn lại, thì kỹ niệm vẫn nguyên đó, dính mãi với tên gọi từng người. Như kỹ niệm với nhỏ Phước, cứ đến giờ ra chơi là hai đứa luôn uống cùng nhau một chai xá xị. Nghĩ hoài hũy mà không thể nhớ ra vì sao cùng uống chung như thế. Tại vì không đủ tiền mua hay tại vì hồi đó tụi mình thương nhau quá, hả Phước? Rồi với nhỏ Quý, tôi nhớ những sáng mưa, những trưa nắng, tôi đạp xe len lách theo con hẽm nhỏ ngoắt ngoéo đến nhà nó, rồi cũng cố mà không nhớ được thêm ra, khi ấy bên nhau tụi tôi đã nói gì, để đến giờ này tình bạn đó không phai?
Đã tháng mười. Giữa đêm, và mưa. Tôi lại nhớ lan man về những giọt mưa chảy tuôn dưới ánh đèn đường vàng vọt, nhớ lan man cái cảm giác thâm thấm lành lạnh, len lỏi làm rùng mình theo cơn mưa ướt át ở quê nhà...
Để sáng ngày mai, tôi sẽ kể cho mấy đứa bạn tôi nghe về cơn mưa giữa đêm và tôi đã nhớ thương thời gian của tụi tôi đến dường nào. Nói kể, nghe tưởng như tụi tôi có thể gặp nhau, ngồi bên nhau như ngày xưa sao? Chỉ là mơ thôi, vẫn nhớ nhau lắm, vẫn yêu mến lắm, nhưng bây giờ biết làm sao khác, tụi tôi chỉ vói lấy nhau qua cái màn hình điện thoại nhỏ xíu, bằng những con chữ không dấu nhắn qua trao lại, rồi cười vui trách móc gì cũng ngó vào khoảng trống như gương, mà tưởng tượng ra gương mặt của bạn mình trong đó...
Vẫn vui vẫn ấm áp, vì có lẽ tụi bạn cũng như tôi, kịp nhận ra rằng, tất cả đang bước đi trên con đường đã bắt đầu mờ sương khói, và chỉ sợ rằng kỹ niệm sẽ bị sương khói làm nhạt phai, nên cứ cố mà vói, cố mà nhớ, dù nhiều lần ký ức đã chơi trò bịt mắt năm mười, nhẩm đến một trăm, mở bừng mắt ra, quanh quẩn kiếm tìm mà những ngày xưa đâu... không thấy!
Giữa đêm, mưa vẫn còn, ngập ngừng, dằn dỗi. Như muốn dừng. Như vẫn muốn rơi. Như tôi dùng dằng hoài, không buông tay kỹ niệm, nên thao thức hoài, đếm mưa...
Bùi Tuyết Mai