Từ ngày Tina ra đời tới nay đúng 3 tháng, con mới được một đêm ngủ ngon để hôm nay tỉnh táo mà viết thư cho Daddy. Tina có cái miệng hơi móm, chồng con bảo móm như vậy rất có duyên, giống ông ngoại. Nhìn Tina ngủ, khuôn mặt hiền lành, ngây thơ như thiên thần nhỏ làm con quên hết những nhọc nhằn và mất ngủ trong ba tháng qua vì nó.
Daddy ơi, ban ngày đi làm, gởi bé ở nhà trẻ từ lúc cháu được 5 tuần tuổi, con nhớ cháu lắm nên làm việc mà không yên tâm. Chiều về nhà, trong khi con lo cơm nước, chồng con chăm sóc bé. Xong rồi vợ chồng con chuyện trò, chơi đùa với bé... sau đó chia phiên nhau kẻ ngủ, người thay tã, pha sữa cho bé bú trong đêm khi nào bé có nhu cầu. Nhọc quá là nhọc, nhưng cũng vui ơi là vui!
Nhiều lúc vừa thay tã xong, đặt cháu lên giường dỗ ngủ, con cũng ngủ gục theo. Đang thiu thiu đi vào giấc ngủ cháu lại khóc ré lên, thì ra bé lại làm bẩn ra tã. Con lại thức, làm vệ sinh và thay tã cho cháu. Lắm lúc mệt quá, con bỏ mặc cho chồng con làm. Nhưng mà con có ngủ lại được đâu, con trằn trọc và nhiều lúc con khóc vì nghĩ đến Daddy chứ không phải vì Tina "hành hạ" con. Daddy thường mắng yêu con "khéo dư nước mắt" vì hay khóc những chuyện mà Daddy cho là không đáng rơi một giọt nước mắt. Daddy biết vì sao con không ngủ mà khóc không? Con nhớ Daddy, con thương Daddy. Mẹ ra đi, bỏ con lại cho Daddy nuôi lúc con vừa một tháng tuổi. Bây giờ có con, con mới biết ngày xưa Daddy cực nhọc với con biết là chừng nào! Cực nhọc gấp đôi con bây giờ vì Daddy đơn thân nuôi con mọn, vừa làm Cha vừa làm Mẹ.
Lớn lên một chút con chạy nhảy leo trèo, té ngã, trầy tay, trầy chân, và cả những lúc ấm đầu, sổ mũi... Daddy kiêm luôn y tá băng bó, săn sóc cho con. Con nhớ có lần Daddy cho con uống thuốc, con nôn mửa ướt cả mặt mày Daddy. Thế mà Daddy không giận, dỗ ngọt con uống lại liều thuốc khác. Con "làm trận làm thượng," giãy nảy phản đối, Daddy kiên nhẫn làm đủ trò, kể đủ chuyện vui cho đến khi con chịu uống thuốc mới thôi.
Khi con bắt đầu đến trường, Daddy có thêm một việc làm nữa là Phụ Giáo kèm con học. Sao hồi đó con dốt môn Toán quá. Nếu không có Daddy kèm con học nhất là môn toán suốt thời gian ở Trung Học để con có một căn bản học vấn vững chắc lên Đại học thì không biết bây giờ con ra sao. Con có được cuộc sống vững vàng như ngày nay không. Daddy còn dạy con đọc và viết tiếng Việt nữa chứ. Ôi chao! Mấy dấu: sắc, huyền, nhất là dấu hỏi, ngã... con lộn tùng phèo, Daddy đã truyền "bí quyết" cho con nhớ. Làm sao con quên được "câu thơ bí quyết" cho dấu hỏi ngã của những từ láy thuần Việt: "Chị Huyềnmangnặngngãđau, Sao khôngsắcthuốc,hỏiđau chỗ nào" và câu cho những từ Hán Việt: "Mìnhnên nhớviếtlàdấu ngã" để con nhớ những chữ Hán Việt nào có phụ âm đầu như trong câu "bí quyết" này thì phải viết dấu ngã. Từ đó con ít sai dấu hỏi ngã. Daddy, con cảm ơn Daddy vô cùng.
Trong giai đoạn ở lớp mẫu giáo và vài lớp tiếp theo, con đã làm khổ Daddy không biết là bao nhiêu! Vào trường, con mới biết các đứa trẻ khác có mẹ vừa đẹp vừa dễ thương vô cùng dưới mắt con. Thế là về nhà con đòi Daddy kiếm cho con một người mẹ. Daddy chỉ ôm lấy con không nói năng gì. Nhiều lần chịu không nổi trước sự đòi hỏi dai dẳng ngang ngược của con, Daddy đã hứa "Được rồi, từ từ Daddy kiếm Mẹ cho con, nhưng con phải ngoan mới được." Lời hứa đó cho tới giờ vẫn là lời hứa bị gió bão cấp 8, cấp 9 thổi bay tít mù, bặt tăm bặt tích, mặc dù con rất ngoan ngoãn vâng lời Daddy và cố gắng học thật giỏi, được thầy cô giáo khen, được phần thưởng của nhà trường.
Con thấy trong niềm vui đó của Daddy phảng phất nỗi buồn sâu kín. Daddy đừng tưởng con còn nhỏ, không biết gì. Lên đến Lớp Năm, con đã biết rồi. Từ đó, con không đòi có Mẹ nữa. Mỗi lần dự Lễ Phát Thưởng đứng trên sân khấu nhìn xuống, con thấy bạn bè có Cha có Mẹ vây quanh, còn Daddy thì đơn độc chụp hình kỷ niệm cho con, sao mà... con buồn quá. Daddy có nhớ không, đã nhiều lần Daddy trách con sao không cười cho tươi để có những tấm hình đẹp để đời. Mỗi lần như vậy, con chỉ im lặng vì con không muốn nói sự thật, sợ Daddy buồn. Con không khóc là may đấy. Khi con lên tới lớp 11, 12, mỗi lần Daddy nói điện thoại với một người phụ nữ là con len lén theo dõi và con mong Daddy thực hiện lời hứa, mang về cho con một người mẹ. Thế mà Daddy không mang ai cả. Có lẽ Daddy có những lý do thầm kín riêng tư, tuy nhiên con biết con cũng là một trong những lý do đó. Daddy ngại "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng?" Con cảm ơn Daddy, nhưng Daddy thừa biết con gái rượu của Daddy không phải tay vừa, không ai ăn hiếp được. Ồ, có lẽ Daddy sợ con gái rượu này ăn hiếp "người đẹp" của Daddy? Con đùa thôi, con mà có mẹ, con sẽ làm đứa con ngoan, ngoan vô cùng.
Một kỷ niệm làm con nhớ đời, và con khóc cả đêm, sưng cả mắt, Daddy hỏi, con cứ chối quanh, rồi mọi việc trôi qua, có lẽ Daddy cũng quên rồi. Bây giờ con nhắc lại đây. Năm đó con học Lớp Năm. Sau giờ học sinh lý dành cho nữ sinh, cô giáo con dặn dò bảo về nhà nhờ mẹ mua Pad và lúc nào đi đâu cũng gói theo một miếng phòng hờ thình lình có chuyện mà xài. Về nhà con đòi Daddy chở con vào K Mart mua. Tội nghiệp! Daddy không hiểu con muốn mua cái gì, mà con thì không mô tả rõ cho Daddy biết, cứ nằng nặc đòi đi và bảo con biết, sẽ chỉ cho Daddy mua. Con thấy Daddy lật tự điển cũ mèm loại bỏ túi của Daddy, vẻ mặt đầy thất vọng.
Con gái rượu muốn là Trời muốn nên cuối cùng Daddy phải chở con đi. Vào chợ, con chạy lung tung mới tìm được kệ hàng để Pad đủ loại, đủ hiệu, đủ cỡ. Daddy ngẩn người một lúc, rồi ôm con thì thầm nói: " Xin lỗi con và cảm ơn con. Nhờ con, bố biết thêm một từ mới của Mỹ không có trong tự điển thường. Tiếng Việt mình gọi là "băng vệ sinh." Lúc đó con không hiểu tại sao Daddy lại xin lỗi con. Lớn lên thì con hiểu: hiểu rằng Daddy cảm thấy ân hận vì đã để con thiếu sót sự chăm lo của một người mẹ. Dù cố gắng cách mấy người cha không thể thực hiện nổi trọn vẹn chức năng của một người mẹ. Càng hiểu con càng thương Daddy.
Hai bố con đứng trước kệ hàng mà không biết nên chọn mua loại nào. Daddy đọc nhãn hiệu từng loại, con cũng đọc. May quá, vừa lúc đó Lisa - người bạn cùng lớp với con - được mẹ nó dẫn vào mua Pad. Mẹ nó hướng dẫn bố con mình nên mua loại nào và lúc nào nên dùng loại mỏng, lúc nào nên dùng loại dày. Ra về, Daddy lại xin lỗi con một lần nữa. Daddy à, con phải xin lỗi Daddy mới đúng, vì con mà Daddy bỏ đi hạnh phúc của mình. Con cảm ơn Daddy trăm lần, ngàn lần cũng không đủ. Nhưng lúc đó con chỉ biết vừa thương Daddy, vừa giận Daddy, vừa tủi thân mình nên đến đêm con khóc sưng cả mắt.
Bố con mình còn biết bao kỷ niệm đáng nhớ đời. Lúc con tập tễnh bước vào tình yêu, bao nhiêu lời vàng ngọc của Daddy mà lúc đó con cứ ương ngạnh không vâng lời. Cuối cùng Daddy buông hai câu ca dao để kết thúc "khẩu chiến" giữa hai bố con mình:
"Cá không ăn muối cá ươn
Con cãi cha mẹ trăm đường con hư."
Nói thật với Daddy, bề ngoài con ương ngạnh, cãi cho bằng được, chứ trong lòng, con công nhận Daddy đúng và dần dần thay đổi để trở thành "con cá tươi trong" nhờ được tẩm ướp trong "bể muối tình thương" của Daddy. Daddy có nhận thấy không? Con còn nhớ những lời Daddy nhận xét về người bạn trai đầu tiên Jacob của con sao mà đúng quá nhưng lúc đầu con không nghe lọt lỗ tai. Hồi đó, lúc dẫn Jacob về nhà...
Ôi chao! Bé Tina lại ré lên đòi con. Con phải tạm dừng bút tại đây. Hôm nào con viết tiếp để nhớ lại những kỷ niệm vui buồn giữa bố con mình về việc "đường vào tình yêu có trăm lần vui, có ngàn lần... khẩu chiến" của con. Bức thư này đành chịu dang dở. Bao nhiêu lần con đã làm dang dở việc của Daddy? Bây giờ con để thư này lên bàn thờ, chốc nữa con đốt cho Daddy đọc.
Mỗi con người Việt Nam khi ra đi đều mang theo mình hình ảnh quê hương và vô cùng trân trọng. Dẫu tôi có chết trên xứ người, thân xác có thành tro bụi, nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này
... chợt ngưng vẽ
môi điểm nụ cười
mắt long lanh. sáng
dường như V đang có điều bí mật
thì ra
“điều bí mật”
luôn ẩn nấp trong tim
đợi tiếng. thầm thì...
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch.
Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này.
Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.