MỘT ÁNH SAO RƠI.
Sáng qua, khi tôi đang trao đổi với khách hàng làm ăn, có điện thoại của bạn Thông gọi đến:
- Phạm Bình Nguyên lớp tao mất rồi.
- Tụi mầy bàn bạc việc đi đám thế nào rồi báo tao sau.
Công việc xong, tôi đi uống cà-phê với Tâm Nhủi. Tôi gọi lại cho Thông.
- Tao điện thoại lên định mời nó họp mặt, vợ nó báo nó đã mất cách nay gần 4 tháng. Số điện thoại tao nhắn tin cho mầy là của nhà nó, mầy gọi để hỏi thăm rồi thông tin cho bạn bè biết.
Lại bán cái nữa rồi. Tôi vẫn vui vẻ nhận lời và hẹn sẽ báo sau.
Trưa nay, sau khi trao đổi với Thọ, tôi gọi theo số máy bạn cho, chỉ biết mã vùng 0650 là của tỉnh Bình Dương. Máy reng hồi lâu, giọng phụ nữ nói chuyện, tôi hỏi về tình trạng của Nguyên.
- Anh là ai vậy?
- Tôi học cùng khóa 8 NQ với Nguyên. Tôi thất 3 Pháp văn. Nó thất 4 Anh văn.
Thực ra, lớp thất 4 tôi quen cở 2/3 lớp, vì năm đệ nhất, tôi
làm trưởng khối thể thao trường NQ, nhưng tôi cũng không hình dung được Nguyên
thế nào, vì ít có dịp tiếp xúc, nhất là thời gian gần đây. Đinh Quang Huyên, lần
đầu gặp lại, tôi nhận ra ngay. Ngay cả Hạnh cũng nói với tôi, lúc trước nó ở
ngay rạp hát Phước Chung, gần mầy, tao xuống chơi hoài.
Nghe nhắc đến tên chồng, vết
thương lòng như được khơi lại, chị sụt sùi khóc:
- Hồi đó tôi cũng học Trần Thượng Xuyên, không hiểu sao thương yêu ảnh học NQ, rồi thành vợ chồng. Mấy năm nay sức khỏe ảnh yếu, bị lên máu, tôi khuyên ảnh nghĩ hưu sớm trước 3 năm. Ảnh làm ở Vikyno. Tuy ở xa, bạn bè vẫn liên lạc. Lúc trước anh Khỏe về có lên thăm. Hôm anh Tâm hột vịt về, rồi họp mặt bạn bè, các anh có gọi lên mời. Lo cho sức khỏe, tôi khuyên ảnh đừng đi. Đường xa, sợ uống rượu không tốt. Không ngờ...
Chị bỏ lửng câu nói, sụt sùi khóc, tôi cũng không biết nói sao hơn. Đúng là mission impossible.
- Thế chị có thể cho tôi biết ngày mất của Nguyên và nơi an táng, tôi thông tin cho bạn bè biết để có lời chia buồn qua trang mạng.
-Các anh hỏi thăm như vầy là tôi vui lắm, đăng chia buồn chi cho phiền phức.
- Bạn bè phương xa còn nhiều lắm. Vắng số gần đây nhất là Bùi Hiếu Thuận, Trần Văn Võ, báo tin bạn bè đều biết hết.
-Các anh
ấy tôi đều biết. Còn anh gì ở Sài Gòn..., rồi anh Tiển, con thầy Tiến, tôi cũng
có gặp.
- Nguyễn Khải Hoàng, đi chiếc vespa, hai lần họp mặt trước tôi có gặp.
Rồi chị cũng đồng ý.
- Lần họp mặt tới, tụi tui tôi sẽ bàn bạc rồi tổ chức lên nhà chị viếng thăm.
- Các anh lên Tân Phú, quận lỵ Công Thanh cũ, đi đò Bà Miêu, trường học tiểu học,
xã Thường Tân cách bến đò 300 mét, hỏi cô Bé hiệu trưởng ai cũng biết.
Chị là cô giáo nên nói chuyện có văn
phong người đứng trên bục giảng. Sau 15 phút nói chuyện, tôi gởi lời chia buồn
và hẹn có ngày gặp lại.
Lại thêm một bạn bè khóa 8 NQ đi xa, xa
thật xa. Sau Nguyễn Văn Hiền, Đinh Đoài Chính. Lại thêm một chiếc ghế trống vắng
nữa. Lần nầy, tôi sẽ nhắc mọi người có ly rượu cho bè bạn khuất mặt, và dành
phút tưởng nhớ. Tôi lật trang danh sách lớp thất 4, có 19 cái tên đã ghi chữ
DEAD. Nguyễn Văn Minh, Minh già, lần tôi gặp nó cuối cùng vào tháng 5/1974, khi
tôi vào học khóa 21 STLQ ở Vũng Tàu, nó khóa 20 và ra nhận đơn vị. Mấy tháng
sau, tôi về Biên Hòa, bạn bè báo tin nó đã bị pháo dập chết. Tôi nhớ mãi
nụ cười thân thiện của nó. Như lớp thất 3 của tôi, tôi chỉ tính danh sách lúc mới
nhập học, đã có 11 cái ghế trống vắng.
Rồi sẽ đến lượt ai, câu trả lời là của thời gian.
Biên Hòa, ngày 20/2/2013.
Đỗ Công Luận.