Lục Bình Trên Sông
"... Sẽ nghe nhẹ
nhàng khi được trải lòng mình ra trên từng con chữ, em hãy viết và đừng để
những hồi tưởng bắt gặp của mình cạn kiệt, chị luôn cầu nguyện cho em...".
Chị Di tôi nói có vậy thôi, mà tôi nghe lòng mình ngậm ngùi muốn khóc!
Tựa như cái xoa đầu nhẹ nhàng cho đứa trẻ đang ngồi buồn hiu xó nhà, làm nó
thút thít trong nỗi ấm áp lâng lâng như đang ngậm viên kẹo ngọt dịu tan… Và chị Hân tôi nữa, chị nói với tôi vầy nè: “9 ơi, chị cũng nhớ nữa, nhớ quá những
gì em vẫn nhớ trong chia sẻ của em.”
Tự dưng tôi mong ước thật sự trở về làm đứa trẻ nhỏ, để được ghé đầu mình vào
vòng ôm ấm nhớ của các chị tôi!
Bên ngoài mùa vui vẫn đang rộn rịp những bước nhanh, nhưng trong tôi mọi thứ vẫn dần qua rất chậm, bởi những yêu thương trong tôi bền lâu khó phai. Một ngày trôi qua với hối hả ngược xuôi cùng đời, và tôi yêu biết mấy khi đêm về mang theo tỉnh lặng. Có một bức tường đã cũ chạm màu rêu, ở đó có một kẻ hở giữa giấc mơ và hiện thực, tôi một mình chơi trốn tìm những kỷ niệm đã qua, có lúc tôi bần thần muốn khóc vì tìm mãi không ra một khoảng thời gian nào đó trong đời trốn rơi đâu mất. Giấc mơ tôi nhiều khi giống như những mảnh vỡ tung vương vãi, tôi cố nhặt tìm ghép mãi, mà chẳng thể vừa nhau!
Bước chân mùa xuân đã rất gần ngoài đầu ngõ (ở đây đâu có con ngõ nào, nhưng
tôi vẫn muốn gọi lại vì tôi thương nhớ những con ngõ nhỏ ở quê nhà), tôi cũng
ngóng chờ nhưng trong tỉnh lặng của riêng tôi. Tôi chờ tỉnh lặng giây phút đất
trời giao thoa trong giờ khắc giao thừa, tôi sẽ thắp nén nhang đầu tiên của năm
cho ba má, cầu mong ba má của con an lạc ở cõi xa. Nén nhang thứ hai tôi thắp
dâng trời đất, cầu mong những đắng cay nghiệt ngã bớt đi cho cuộc sống của mỗi
người, và một nén nhang nữa xin thắp thêm cho tất cả gia đình thương yêu lớn
nhỏ của tôi, cho anh chị em bè bạn gần xa của tôi, luôn được nhiều sức khoẻ may
mắn và an lành.
Cuối năm rồi . Chiều cũng lặng sâu lắm rồi. Sao ngồi đây mà bỗng dưng nhớ giề lục bình trôi mênh mang trên dòng sông quê nhà mình xa vắng, thấy buồn mình hiu hắt trải dài theo giề lục bình ngơ ngác trôi, nhìn giề lục bình lá đùm rậm rạp, vậy mà vẫn thấy nó thui thủi cô đơn gì đâu ... chắc là không có ai nghĩ tới, rồi giề lục bình kia sẽ trôi miết về đâu?
Giấc mơ dang dở quặn lòng, bởi tôi cũng không biết giề lục bình biếc xanh quê
cũ, vẫn được trôi thênh thang cùng dòng sông quê nhà hay mắc cạn đầm lầy ở một
khúc quanh...
February 04, 2013
Em9