CHÊNH VÊNH NỖI NHỚ
… Chưa kịp thênh thang với kỷ niệm này
thì kỷ niệm khác đã chực chờ trào dâng. Hai tiếng cội nguồn, ngày xưa tôi đọc
thấy hoài trong sách truyện, giờ tôi mới hiểu vì sao người ta luôn đau đáu nỗi
quê nhà!
Nỗi nhớ lại càng thêm da diết trong những
buổi chiều cuối năm như thế này! Tôi nhớ đến se sắt, đến ngỡ ngàng, khi chợt
nhận ra rằng, nỗi nhớ của người xa quê nó đằm sâu dai dẳng, như thúc giục lòng
mình quay trở về để một lần được ngửa mặt hôn lên bầu trời quê cũ, để được thả
bước chân trần trên sân cũ, thềm xưa.
Nhớ làm
sao, tôi cuộn tròn ngái ngủ lơ mơ
nghe tiếng gà gáy sớm mai, trong tiếng lục đục nhẹ nhàng của má tôi thức
sớm, đốt nhang bàn thờ khấn nguyện bình an, lơ mơ nghe tiếng chảy trong
veo của nước
pha trà má tôi châm vào bình để sẵn cho ba tôi, mùi trà thơm dịu ấm áp không
tan giữa không gian vừa rạng sáng, sao nghe êm ái dễ chịu lạ thường. Tiếng bước
đi khẽ khàng cùng với những nhát chổi đưa trong gian nhà nhỏ, như muốn giữ thêm
chút nữa giấc ngủ cho chồng cùng đám con thơ… giờ nhớ lại, tôi nghe lòng
mình
ngậm đầy nước mắt…
Tôi cũng nhớ cái xụ mặt của mình, khi vừa tới cổng, thì hai cánh
tay giơ cao (làm cổng thiên đường) của hai đứa bạn hạ xuống, tôi buồn thiu (giữa
tiếng cười rộn rã của bạn) vì không muốn xuống địa ngục chút nào…
Nhớ làm sao, cánh diều đơn sơ cắt dán từ
những trang vở học trò, được dán nối với nhau bằng những chiếc đủa tre chẻ đôi
chẻ ba, tôi nhớ trên đó tôi vẽ ở góc diều này là ông mặt trời có nụ cười thiệt
hiền, góc diều kia thì mấy bông hoa nhỏ bên trong cái hàng rào cũng nhỏ, tôi tô
đủ thứ màu ở cái đuôi diều, càng sặc sỡ càng thích, đợi lúc chiều về rủ mấy đứa
bạn cùng xóm chạy chơi thả diều, tụi tôi chỉ chạy từ đầu con đường đến cuối con
đường nhà mình, nên con diều không bay cao (mà cũng không thể bay cao được với
sự cắt dán vụng về của tôi), vậy mà tôi cứ ngỡ, cánh diều của tôi chở hết cả
bầu trời trên đầu…
Nhớ làm sao, dì bán xôi quen thuộc mỗi
sáng trước cổng trường, dì ủ dấu hương lá dứa trong cái thúng xôi của dì, dưới những
tấm lá chuối mướt xanh bỗng bốc thơm ngạt ngào khi dì giở tấm lá chuối lên gói
một nắm cho tôi. Nhớ tiếng rung chuông leng keng của người bán cà rem dạo, tiếng
leng keng vang vang như kêu gọi, thoắt chốc đã cho đám nhóc tụi tôi những que
kem dừa, kem chuối, đậu xanh ngậm ngon lành, nghe vị kem tan ra mát lạnh giữa
trưa nồng, nhớ tiếng rao hàng lạc lõng của người gánh chè bán rong giữa trưa
phố thị, nhớ cái đặt gánh đầy nhọc nhằn cho ít phút nghỉ chân của đường xa trưa
nắng trước hiên nhà tôi, nhớ cái quạt tay phe phẩy bằng chiếc nón lá đã bạc màu
vì cùng gánh chè rong ruỗi mưa nắng bao ngày.
Nhớ làm sao, người đạp xích lô già nằm
ngủ ngon lành dưới bóng cây nhà tôi lật đật bật mình trở dậy, khi có người
khách quen đến gọi chở hàng, nhớ cái bàn chân khô nhỏ với đôi dép mòn vẹt đến nhức
lòng. Nhớ quá cái lưng khòm trong tấm áo sờn rách dưới nắng giữa trưa của người
đạp xích lô già năm xưa…
Nhớ làm sao, những buổi tối mưa rã rít
bên ngoài, chị em tụi tôi ngồi túm tụm trong mùng chơi búng thun, búng hột me, (chị em tụi
tôi đã ăn không biết bao nhiêu bịch me, bên trong có lộng hình của mấy người
nghệ sĩ, hồi đó tôi có cả xấp cất để dành) mà chị em tôi, đứa nào cũng có một túi
dành riêng cho mình.
Cứ thế, nỗi nhớ xếp chồng lên nỗi nhớ,
tôi lục lọi, hà hơi phủi bụi cho nỗi nhớ phơi trần… Tôi nâng niu, vì sợ thời
gian làm cho ký ức tôi chỉ còn là sợi khói mỏng manh bay lên hình dấu hỏi, theo
thời gian rồi cũng phôi pha…
Nhớ làm sao, tuổi bắt đầu biết buồn, tối ngủ muộn nằm nghe
tiếng thằn lằn tắc lưỡi đêm khuya, tiếng tắc lưỡi lẻ loi đơn độc tựa chừng như
dấu chấm than buồn thả xuống nỗi niềm riêng. Nhớ ánh đèn đêm đổ bóng vàng vọt,
hắt vệt sáng xuống đường, chiếu soi không đủ chiếc lá rơi nằm cô quạnh giữa đêm
dài.
Nhớ làm sao, tiếng của đôi guốc mộc vỗ
nhịp khua lóc cóc của người bán mì gõ đêm đêm, nhớ tiếng rao bán bánh chưng bánh giò quen
thuộc sao hôm nay nghe buồn rũ, chồm người hé nhìn qua khung cửa sổ, thấy nặng
lòng vì tiếng rao ướt sũng giữa tối trời mưa…
Nhớ làm sao, những chiếc lá khô theo mái
hiên rơi xuống, nằm lơ lững xoay vòng trong vũng nước đọng lại trước sân nhà sau cơn mưa dầm đêm trước. Nhớ
những giọt nước bám đọng trên những tàn cây đám lá chưa khô, lao xao rơi xuống
khi bất chợt lũ gió kéo qua… nhớ cái lúp xúp chạy vội vào nhà, vì tưởng trời lại
buồn nên bất chợt trở mưa…
Nhớ làm sao, những buổi đạp xe qua cù
lao, sang chơi vườn nhà của nhỏ bạn, ngày đó lạ ghê, cứ thích đi vào đám cỏ may
mọc dại trong vườn, để bắt gặp cảm giác thích thú khi thấy từng ngọn cỏ may vướng víu lấy mình… Tôi
nhớ mình ngậm cọng tóc trong môi, nằm đong đưa trên chiếc võng mắc giữa hai cây
dừa cạnh bờ ao sau vườn nhà, lòng thả xuôi theo con nước, suýt nữa thôi lạc mất
tâm hồn...
Nhớ làm sao, chiếc lá thuộc bài ép khô
nằm yên trong trang vở, vì tin rằng, lá sẽ giúp cho mình học giỏi, học nhớ mãi không quên. Để đến khi trái tim
non tập tểnh mong chờ, thật thơ dại, tôi cũng hái chiếc lá thuộc bài, rồi nắn
nót gửi đi: “mong người hãy ép khô, giữ
dùm em nỗi nhớ..” và tôi nhớ quá đi thôi nụ nhìn thăm thẳm, “chiếc lá bé xíu, chất làm sao cho vừa nỗi
nhớ anh mang?”
Nhớ làm sao, những nỗi nhớ đổ đầy theo
năm tháng, giăng tràn trong không gian ký ức, làm nhớ thương thêm nặng ở trong
lòng. Mùa vẫn lặng lẽ trôi chênh vênh qua miền năm tháng, thời gian vẫn trôi
không đợi lòng người, tôi nghe lòng mình rưng cay muốn khóc khi viết lên những
dòng này, lần nào cũng vậy, nên tôi bao lần cứ muốn nó ngủ yên.. vì khi lỡ tay
chạm vào, có quá nhiều điều để nhớ, để nói và để vỡ tan ra trong nuối tiếc…
Tôi chợt nhận ra mình quá nhỏ bé và cô
đơn trong chính nỗi nhớ của riêng mình!
28/12/2012
Bùi TuyếtMai