BÀI THƠ CHO EM
Thầy viết bài thơ cho em,
Khi máy bay đã rời phi đạo,
Bỏ lại từng ô vuông, xoay tròn điên đảo,
Cũng như em, theo lốc xoáy đã bay cao.
Thầy: Ông già lỡ vận xuống đời,
Em: một thương gia gặp thời đang phất.
Em huyên thuyên với những áp phe nhà, đất
Những đô la và tiệc rượu thâu đêm.
Thầy lặng yên, lạc lõng muộn phiền.
Sao không nghe em nói về bạn nghèo, dân đói,
Thầy nhìn em bối rối,
Tan vỡ, nát vụn những niềm vui.
Ông thầy ngày xưa, đứng đó ngậm ngùi,
Nghe đắng chát bờ môi, tim thầy em bóp nát.
Em nói; “Vui lên đi thầy ơi!
Quê hương mình đổi mới,
Ngôi trường, con đường xưa đều khác hết phải không?
Lối giáo dục ngày nay, tất cả hòa đồng,
Thầy trò ngang nhau, không còn tôn ty, ngăn cách nữa,
Em say sưa chiến thắng,
Thầy nhìn em ngậm ngùi,
30 năm, vật đổi sao dời,
Thầy phiêu bạt xứ người, tìm tự do đã mất,
Em trưởng thành với mánh mun, đảo điên vật chất,
Em với thầy, hai lý tưởng khác xa nhau
Thầy chia tay em,
Như chia tay bảng đen phấn trắng,
Mái trường xưa và tất cả niềm vui
Hành trang hôm nay trĩu nặng, ngậm ngùi
Mang tâm sự u hoài của ông giáo già lỡ vận.
Giã biệt em,
Và quê hương yêu dấu
Tuổi đã cao,biết còn có ngày về?
Tấm xương tàn, theo gió gửi về quê,
Rãi tấm lòng hoài hương về non cao biển rộng.
Chào em, Người học trò bé bỏng.
Ngày xưa.
(Viết cho thầy tôi)
NGUYỄN THỊ THÊM