MGTT 22 - Tạ ơn Thầy Cô nhân Lễ Thanksgiving 2011
Tháng 11 lại về với những lời tạ ơn tưởng như sáo ngữ nhưng vẫn làm nao lòng những người lái đò, nhất là khi lời tạ ơn xuất phát từ tâm thành của học trò xưa.
… Tạ ơn thầy đã anh minh.
Cùng cô đốt đuốc hiển linh tâm hồn.
Cho con lẽ sống thiệt hơn.
Khai tâm sông chữ, sóng vờn biển sâu…
Đỗ Công Luận
Dù đang ở một góc đời nào, thảnh thơi an nhàn hay vất vả lao đao, chs NQ vẫn có một thoáng tĩnh lặng trong tâm, để gởi lời tạ ơn đến quý Thầy Cô đã giảng dạy chúng ta một thời cắp sách.
Xin tạ ơn các đấng sinh thành đã nuôi dạy chúng ta nên người. Xin tạ ơn Thầy Cô đã giảng dạy cho chúng ta những kiến thức đầu đời suốt một thời thơ dại. Những lời cảm ơn trong tâm tưởng xin được diễn tả mỗi năm một lần bằng chữ nghĩa...
Nhân Thanksgiving 2011, xin được nghe các chs NQ: Trần Ngọc Danh, Nguyễn Ngọc Xuân, Đỗ Công Luận, Huỳnh Phước Minh, và Nguyễn Trần Diệu Hương viết ra lời cảm ơn đến các Thầy Cô đã giảng dạy chúng ta kiến thức và đôi khi cả đạo làm người.
TẠ ƠN THẦY CÔ
(Cảm xúc từ con dốc cũ đã đưa chúng em tới cổng Trường Ngô Quyền)
Nghĩ lại một thời vượt qua dốc cũ
Là biết nhọc nhằn công sức Thầy Cô
Thấy bảng đen vắt ngang thời thơ ấu
Nghe phấn rơi xao động tuổi học trò
Nhắm mắt lại, lời giảng bài vẫn rõ
Mở mắt ra, nhìn trắng lớp sương mù
Tiếng thời gian gõ đau vào trí nhớ
Gặp lại mơ hồ hình bóng ngày xưa
Bảng đen ơi, đừng giữ hoài im lặng
Xin vì tôi, nói hai chữ TẠ ƠN
Phấn trắng ơi, xin đừng rơi lãng mạn
Viết giùm tôi LỜI ÂN NGHĨA no tròn
Qua bờ xa, thấy đò còn đưa khách
Tim học trò đập vội tiếng ngân rung
Công người đưa đò dày hơn trái đất
Nhớ ơn hoài NGƯỜI đã chở qua sông!
TRẦN KIÊU BẠC
(Mùa Tạ Ơn 2011)
Năm lớp 6, học ở dãy lầu mới xây đầu thập niên 70, đối diện thư viện, chúng tôi học những giờ Kim văn đầu tiên ở bậc Trung học với Cô Nguyệt. Giọng Huế của Cô thanh tao chỉ dẫn cho chúng tôi cặn kẽ cách viết văn gãy gọn. Có lần nghe Cô kể về Tự lực Văn Đoàn hào hứng quá, cả một bàn đầu sát cửa lớp (Hồng Mai, Quỳnh Trang , và tôi) không hiểu tại sao không hẹn mà cùng "rung đùi" thích thú. Từ trên bục giảng, cô Nguyệt đến gần nhỏ nhẹ với cả bàn :
"Con gái đừng bao giờ rung đùi các em nghe! "
Mãi cho đến bây giờ, chúng tôi chưa bao giờ tái diễn hành động không duyên dáng đó.
Cũng ở lớp 6, Thầy Đức dạy bài hình học đầu tiên về các đường thẳng, đường cong. Cuối giờ, Thầy có thêm một câu ngoài phạm trù của môn Toán:
“Đường ngắn nhất giữa hai điểm bao giờ cũng là đường thẳng, các em nên nhớ đó như là một nguyên tắc làm việc sau này”
Những lời khuyên bảo đôi khi chỉ đơn giàn như vậy, nhưng học trò lớp 6 nhớ suốt đời. Lớn lên, mỗi lần được khen chững chạc , tôi vẫn thầm càm ơn Cô Nguyệt.
Bao nhiêu năm tháng trôi qua, những điều học được từ giờ Hình học ngày xưa đã dần dần nhạt nhòa theo năm tháng nhưng tôi vẫn nhớ nguyên tắc "đường thẳng là đường ngắn nhất" và đã đem áp dụng vào nhiều trường hợp, kể cả chuyện viết văn. Ít ai biết ông Thầy trẻ dạy Toán năm xưa đã gián tiếp hướng dẫn tôi cách làm việc, diễn tả ý tưởng hữu hiệu nhất.
Chưa có cơ duyên gặp lại cả Thầy Đức lẫn cô Nguyệt đề được cảm ơn bằng lời chân thành, xin gởi những dòng này để tạ ơn Thầy , Cô cũng như tất cả các giáo sư thời Trung học của chúng em.
Nguyễn Trần Diệu Hương
Thăm lại trường xưa
Về thăm lại trường xưa
Tâm hồn như trẻ lại
Nhớ từng khuôn mặt cũ
Thầy cô và bạn bè
Về thăm lại trường xưa
Nghe phấn kêu trên bảng
Nhớ dáng thầy cao gầy
Góc sân trường nắng nhạt
Về thăm lại trường xưa
Nơi một thời trẻ dại
Vẫn vang lời tha thiết
Từ tiếng cô giảng bài
Về thăm lại trường xưa
Kỷ niệm nhiều biết mấy
Về đâu dáng hao gầy ?
Người đưa đò năm cũ…
Huỳnh Phước Minh
Và cuối cùng xin tạ ơn bạn bè, đàn anh, đàn chị, đàn em, tất cả những người đã một lần mang phù hiệu Ngô Quyền trên áo trắng học trò Trung học. Cùng nhau, chúng ta đã dựng lại được cửa Khổng sân Trình ở khắp nơi trên thế giới, dù chỉ là trong tâm tưởng hay trên màn hình computer. Nhờ có anh, có chị, có bạn, có em, trường xưa vẫn còn đó, không nhòa.
BBT