BÀI LUẬN VĂN
Trước khi viết đề văn lên bảng, cô giáo gợi ý: “Trên đời này, ai cũng có mẹ. Mẹ là người sinh ra và nuôi dưỡng ta khôn lớn. Đấy là người thân yêu và gần gũi nhất. Cho nên cô nghĩ, viết bài văn tả mẹ thì bạn nào cũng có thể viết thật hay”. Cả lớp, bạn nào cũng ồ lên và hăm hở viết, riêng em thì bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng em quả quyết viết:
“Em không có mẹ. Từ bé đến giờ em chỉ có cô Diệu Thạnh. Cô là người thân yêu và gần gũi duy nhất của em. Thế thì cô Diệu Thạnh ơi! Những dòng thương yêu trong bài luận văn này là em viết về cô đấy.
Trời chưa sáng hẳn em đã nghe tiếng mõ công phu của cô trên chánh điện. Trên đường ra giếng rửa mặt nhìn qua song cửa em thấy dáng cô ngồi từ bi niệm Phật. Mặt cô tròn, sáng như trăng rằm. Mắt cô thật hiền luôn long lanh tia nhìn bao dung ấm áp. Đẹp nhất trên mặt cô là chiếc mũi thẳng thon nhỏ. Quanh năm lúc nào cô cũng đội trên đầu chiếc khăn màu khói lam và mặc bộ quần áo nâu sòng mộc mạc. Dáng cô đi thật nhẹ nhàng. Buổi sáng niệm Phật xong cô quét lá trong vườn. Em phụ cô vun lá lại và đốt. Có lần trong ánh lửa bập bùng cô kể chuyện cho em nghe: Rằng tên của em là Trúc Tự vì cô nhặt được em dưới gốc trúc trước cỗng chùa. Cô nói thêm: “Chắc là mẹ của con phải khốn khổ, đau đớn lắm khi trao con cho người khác như thế”. Em hiểu cô sợ em buồn nên an ủi thế. Thật ra từ lâu rồi em đã biết em là con bé bị bỏ rơi do nhà chùa nhặt được. Dưới bóng cô dịu dàng cùng tình yêu thương bao la em thấy mình có đủ để quên hết những thiệt thòi. Mà em có thiệt thòi gì đâu. Cô lo cho em thật đầy đủ từ đồng phục đi học đến bộ váy đầm diễn văn nghệ. Cô tết bím tóc, buộc nơ hồng cho em thật đẹp. Cây trái trong vườn bốn mùa trĩu quả, em muốn ăn lúc nào cũng có. Bạn bè trong lớp có gì là em có nấy. Từ chùa đến trường không xa lắm, cũng không phải băng qua đường, nhưng chưa bao giờ cô để em đi học một mình. Lúc nào cô cũng đưa đón em đi và về đều đặn mấy năm nay. Căn phòng nhỏ của hai cô cháu phía hậu liêu thật ấm áp và lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ dưới bàn tay sắp xếp của cô. Cạnh bên của sổ phòng có cây hoàng lan bốn mùa trổ hoa thơm ngan ngát. Cô hay hái hoa đặt vào dĩa mang để khắp bàn thờ và bàn học của em. Mỗi chiều cô dạy em học thêm ở nhà. Cô viết chữ thật đẹp, giọng cô đọc bài diễn cảm không thua gì cô giáo chủ nhiệm của em. Thương cô em cố gắng học hành để có thật nhiều điểm mười. Bởi mỗi lần em khoe điểm mười thì mắt cô lấp lánh niềm vui, miệng cô nở nụ cười thật đẹp. Buổi tối ngủ một giấc rồi thức dậy, nhìn ra thấy sao trời lấp lánh em biết đã khuya lắm rồi mà cô vẫn còn thức. Cô vá lại áo cho các ni cô trong chùa. Tay cô trắng ngần thon dài tựa những cánh hoa ngọc lan. Em hiện diện trong chùa như một mảnh đời trần tục quanh bóng các ni cô thanh thoát hiền từ. Giá cô cho em gọi cô là mẹ nhỉ? Em đến nhà bạn Đan Khê chơi thấy mẹ bạn ấy nuôi em bé thật cực dù nhà Đan Khê thật giàu không thiếu một thứ gì cả. Thế thì ngày xưa lúc nhặt em từ gốc trúc, nhỏ bé và yếu ớt như con mèo, làm sao mà cô nuôi em được trong cảnh chùa thanh tịnh và quá đổi mộc mạc này? Hẳn là cô phải đổ bao công sức để bây giờ em xinh xắn, tóc dài, da trắng, học giỏi và hát hay nhất trường thế này. Công ơn trời biển đó em phải làm gì để đáp đền cho xứng đáng đây?.Thời gian trôi qua, rồi cô sẽ già như sư bà. Rồi em sẽ lớn lên như cô giáo em bây giờ. Em sẽ làm cô giáo để phụng dưỡng cô Diệu Thạnh lúc cô không thể ngồi đan lát mây tre để kiếm tiền nuôi em nữa. Em nguyện như thế và cố gắng thực hiện ước nguyện này”.
Cô giáo đưa tay lên sửa lại gọng kiếng. Tay cô bỗng chạm vào giọt nước mắt lành lạnh trên má. Chưa có một bài luận văn nào làm cô chạnh lòng đến vậy. Những bộc bạch ngây thơ, đáng yêu làm cô bồi hồi. Thật quả quyết, cô ghi điểm mười đỏ chót, tròn xinh vào khung điểm.
HÀ THU THỦY