Như một lời tạ lỗi, như một lời chia tay.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Nhu-Mot-Loi-Chia-Tay-Hong-Nhung-Quang-Dung.IWZCB06A.html
Bài viết nầy của tôi như là một lời tạ lỗi gửi đến những người bạn đã quen thân từ bao năm nay cũng như những người bạn mới quen. Tạ lỗi vì tôi đã hứa với các bạn mà không thực hiện được lời hứa, tạ lỗi vì đã bỏ mất cơ hội để nói lời “chia tay”, “tạm biệt”, “good bye my friends” hay “Au revoir mon ami”.
Trước hết, lời tạ lỗi xin gửi đến Đổ Cao Thông. Tôi và Thông là bạn thân từ lúc ở trường Ngô Quyền nhưng hình như không còn liên lạc nhau kể từ năm 1968 vì sau khi thi đậu tú tài Mậu Thân thì đường ai, nấy đi. Tôi thì vào đại học Khoa Học ban SPCN còn Thông cũng như các bạn khác như Xương, Tới thì gia nhập quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Lý do tôi và Thông thân với nhau vì chúng tôi gần như là hàng xóm của nhau. Nhà tôi thì ở đường Trịnh hoài Đức, gần xóm Lò Bò và kế bên tiệm may Đô Hội và Lam Thư (một điểm hợp mặt lý tưởng của bao chàng thư sinh Ngô Quyền). Còn Thông thì ở cùng đường nhưng đối diện với lò bánh mì và kế bên nhà bảo sinh Thanh Song. Mỗi ngày Thông đi xe gắn máy ngang nhà tôi thì cho tôi quá giang đến trường. Tôi và Thông tuy học khác lớp nhau, Thông học lớp Pháp văn còn tôi thì “English for Today” là sách gối đầu giường nhưng có lẽ vì thường tâm sự với nhau trên đường đến trường cũng như về nhà nên trở thành bạn thân. Chúng tôi có nhiều chuyện để chia xẻ với nhau nhất là “chuyện tình của thế kỷ” mà hầu như vào lúc ấy học sinh Ngô Quyền ai cũng đều biết đến và ái mộ. Ái mộ về tình yêu nồng nhiệt của Thông đã dành cho người yêu và ái mộ vì tính kiên nhẩn nhưng rất quyết liệt của Thông để chiếm được trái tim của người tình bé bỏng cũng như đạt được sự tán thành của gia đình người yêu. Nếu nghĩ lại, mối tình của Thông và M.U. đẹp như mơ nhưng nhiều ngang trái không khác gì chuyện phim “Winter Sonata” của Hàn Quốc!
Kể từ ngày ấy thì vì hoàn cảnh nên tôi và Thông mất liên lạc với nhau dù là tôi vẫn thường hỏi thăm bạn bè về Thông. Sau nầy thì Thông cùng các con đến định cư tại Paris và thỉnh thoảng có liên lạc qua e-mail. Cách đây vài năm thì Thông có sang Nam Cali và nhân dịp ấy đã cùng Tâm, Hóa lái xe lên thăm bạn bè ở San Jose nhưng tôi đi công tác xa nên không gặp được Thông cũng như các bạn Tâm, Hóa cùng các bạn ở địa phương. Lúc ấy tôi có hứa với Thông là “sẽ gặp mầy nữa và lần nầy thì không say không về!”. Nhưng lần nầy, lần họp mặt Ngô Quyền, tôi lại một lần nữa đã thất hứa với Thông vì tuy tôi đã say trong tiệc Ngô Quyền nhưng không cạn hết ly với Thông trong tiệc hội ngộ tại nhà Hóa! Xin tạ lổi với bạn hiền và hẹn lại vào mùa hè 2011!
Tạ lỗi với Võ Hải Vương! Vương và tôi học khác lớp nhau. Vương
học cùng với Thông ban Pháp văn còn tôi thì bên Anh. Ngày xưa, tôi không thân với Vương mà chỉ “sợ” Vương mà thôi. Đối với tôi, lúc ấy Vương sống ở một thế giới
khác, thế giới của những tay “anh chị bự”, thế giới của những “tay chơi” mà bọn
thư sinh như tôi khi nhìn thấy mặt đã sợ rồi thì làm sao mà nói tới chuyện giao
du với nhau. Nếu các bạn còn nhớ thì vào thời ấy, 1960s, có những tên “anh chị”
như Chín Tân, Tài Trọc, Tô Định, Hải Vương mà khi nhắc đến thì hầu như chúng ta
hoặc hảnh diện vì làm bạn được với những tay “anh chị bự” hoặc sợ hãi lánh xa
như trường hợp của tôi. Tuy nhiên, sau nầy, qua sinh kế thì chúng tôi cũng có
vài lần gặp nhau nhưng cũng là xã giao thông thường mà thôi. Rồi đến 30/4/75
thì đường ai nấy đi nhưng tôi vẫn hỏi thăm bạn Vương và tông tich của bạn ấy
khi có dịp. Xong đến lần họp mặt Ngô Quyền Trùng Phùng thì mới có dịp gặp lại Vương
rồi rượu vào, lời ra và những ngại ngùng, sợ sệt của thời học sinh ở tôi, sợ bị Vương “đánh” đã không còn nữa mà tôi nghĩ có lẽ nhờ rượu mà thôi! Lần tiệc nầy,
tôi còn nhớ một câu “bất hủ” của Vương khi tôi và Lynh chụp hình với bạn bè. Vương
bảo “Phẩm, vợ chồng mầy già rồi mà sao lúc nào chụp hình tao cùng thấy mầy ôm
vai Lynh là sao!” Một câu nói đã mang đến sự “khó khăn” cho tôi cũng như mất
lòng người nghe nhưng “it is Vương and it is his style”!
Tạ lỗi với Đặng văn Toản vì hứa sẽ gặp Toản ở nhà Hóa để tiếp tục trao đổi chuyện ngày xưa. Tôi quen với Toản từ lúc Toản học lớp đệ Tam khi chuyển trường từ Long Thành về Ngô Quyền. Tỏa thường đến nhà tôi chơi vì chúng tôi thích đờn, ca hát chung với Tâm cùng vài bạn khác. Ngoài ra, lúc ấy, ba tôi có mua dàn nhạc Hifi và có những dĩa nhạc của Cliff Richard, the Shadows, Sylvie Vartan nên thu hút được nhiều bạn bè yêu nhạc như Tâm và Toản. Sau đó thì Toản gia nhập hải quân và từ đó chúng tôi mất liên lạc. Cách đây hơn 10 năm thì tình cờ tôi gặp lại Toản ở một tiệm phở ở San Jose và sau đó lại mất liên lạc dù rằng cả hai đều trao đổi e-mail và phone rất là cẩn thận. Đến bây giờ gặp lại, tôi và Lynh trò chuyện với cặp Toản & Nhung như không hết chuyện dù là tôi và Toản thường bị gián đoạn cuộc đàm thoại qua nhưng câu “vô, cạn ly” của bạn bè! Hy vọng một ngày đẹp trời chúng tôi lại gặp nhau không những ở Cali mà còn ở Utah nữa!
http://www.youtube.com/watch?v=8Tj6kYfAmt8 (Sylvie Vartan: La Plus Belle Pour Aller Danser (1963))
Tạ lỗi với Nguyễn Xuân Hóa vì
đã không tham dự tiệc ở nhà Hóa. Ngày xưa, tôi không chơi thân với Hóa mà chỉ
chào hỏi sơ qua thôi. Tuy nhiên, chuyện “tình thầm kín” của Hóa thì tôi biết rất
rõ qua người bạn của Hóa không ai khác hơn là Thông! Sau đó thì tôi không trò
chuyện với Hóa cho đến lần gặp mặt vừa qua. Tôi và Hóa đã “chén anh, chén tôi”
ngày hôm ấy và tôi đã mạnh dạn đáp ứng lời mời của Hóa là “sẽ cùng uống với
nhau nữa” nhưng cuối cùng lại không thực hiện được. Thôi thì “Hóa ơi! Hãy để
dành ly rượu cho tao vào July 2011 nhe và cám ơn lời mời của mầy và bà xã!”
Tạ lỗi với Lữ Công Tâm vi đã thất hứa! Tâm phone tôi nhiều lần trước ngày họp mặt để rủ tôi đến dự tiệc tại nhà Hóa và cũng như đã cố gắng thuyết phục Lynh “cho Phẩm tự do một ngày với bạn bè”. Lý do thất hứa không phải là tôi “không thể ra khỏi trại” mà vì sau khi tiệc xong trở lại San Diego thì tôi bị cảm gió, nôn mửa nên đành ở nhà tịnh dưỡng dù rằng tâm tư thì đã gửi hẳn tại nhà Hóa! Tôi tạ lổi với Tâm nhưng cũng cảm ơn Tâm đã không quản cực nhọc, khó khăn đã đứng ra “vác ngà voi” không những cho trường Ngô Quyền mà còn cả cho cộng đồng Biên Hòa nữa. Một hành động dấn thân đáng khâm phục. Xin ngã nón chào Tâm!
Tạ lỗi với anh Ma Thanh Tâm, Thành “Móm”, Thọ “Huỳnh Hiệp”, Xương, Tới, Tuấn vì đã không được uống rượu với các bạn ở nhà Hóa. Thôi thì hẹn lại lần sau nhe, các bạn!
Cuối cùng, lời tạ lỗi đến Xương & chị Nhung, Tới, Tuấn
& chị Vân, chị Nhàn vì đã không đến chơi với các bạn tại nhà Hóa và đã
không có dịp chụp hình chung với nhau trước khi chia tay để trở lại “thung lũng
hoa vàng”.
Bài viết nầy như một lời tạ lỗi với tất cả vì những lời hứa của tôi mà không thực hiện được. Hy vọng sẽ tạ lỗi vào July 2011 và cầu xin tất cả Thầy Cô cùng bạn bè đều dồi dào sức khỏe để còn gặp lại nhau trên du thuyền Ngô Quyền!
Xin tất cả hãy đến với nhau vì sợ là sẽ không còn dịp gặp nhau nữa.
Phan Kim Phẩm
Fremont, California, July 2010