Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Kim Loan - MỘT NGÀY VUI

Saturday, June 28, 20252:12 AM(View: 1311)
Kim Loan - MỘT NGÀY VUI

MỘT NGÀY VUI


mot-ngay-vui


Xứ Canada này có bốn mùa rõ rệt, mùa nào ra mùa đó không lẫn vào đâu được . Mới hôm nào tuyết trắng xóa lạnh căm, rồi qua mùa tuyết tan là những cơn mưa xuân trong vắt, mát rượi cả đất trời, và nay đang là mùa hè nóng, nắng vàng tươi khắp các nẻo đường.

Tôi biết một bà cụ người da trắng nơi tôi làm ở Nhà Già, khi tôi mới đi California thăm gia đình về, bà bảo:

- Tôi có căn nhà bên San Francisco mấy chục năm nay, thỉnh thoảng chúng tôi bay qua bển chơi có chỗ nghỉ ngơi .

Tôi liền nhanh nhẩu:

- Vậy sao bà không dọn qua đó, ở đây chi cho lạnh lẽo...

Không chờ tôi nói hết câu, bà đáp ngay một tràng, đại khái là:

- Không! Trăm lần không, vạn lần không! Tôi là người Canadian chánh gốc, tôi yêu đất nước có bốn mùa đẹp đẽ này, nhất là Mùa Giáng Sinh huyền hoặc lung linh, rồi mùa Hè đủ nóng để mọi người chăm sóc vườn tược, cây trái, dã ngoại, ra ngoài ăn uống shopping, hòa mình với thiên nhiên.

Hôm nay cũng là một ngày hè như thế đó.

Nhà tôi, hàng năm có hai lần “clearance” tổng vệ sinh, một lần đầu hè và lần cuối mùa thu . Từ tuần trước, tôi đã để sẵn các bao, ra lệnh với chồng con trong nhà, dọn dẹp áo quần giày dép, cái nào hư cũ thì cho vào bao rác, cái nào còn dùng được thì cho vào bao cho Goodwill . Kể từ khi con gái đi lấy chồng ở riêng, thì người giựt giải “có nhiều đồ clearance” nhứt chính là tôi chớ còn ai trồng khoai đất này . Ông xã từng nói với tôi:

- Hai cái closets trong master bedroom, em đã xài một cái, rồi xài luôn cả closet của phòng con gái sau khi nó lấy chồng, chưa kể cái closet phụ nằm ở phòng đọc sách chỉ dành riêng cho những bộ áo dài và áo khoác của em, vậy mà em vẫn thấy chưa đủ, vẫn đi shopping vác đồ về, để rồi tới mùa dọn dẹp lại cho vào bao Goodwill

Chàng nói đúng quá nên tôi chỉ biết giả lả cho qua, dù có “biết bao lần em đã hứa”, để rồi “hứa cho nhiều rồi lại thôi”, y như Vũ Thành An viết bài này dành riêng cho tôi và các chị em phụ nữ đi mua sắm không có lập trường vững chắc. Có khi, chỉ cần tìm một cái áo, nhưng đến tiệm lại không thấy áo mình muốn mua, mà lại có... quần đang sale, thế là ôm cái quần về rồi tính sau. Cứ thế, nhất là những lúc đi theo bạn bè cho vui, chẳng có ý định mua gì, nhưng lại gặp lúc “on sale”, thôi cứ mua để đấy, riết rồi closets chật cứng, có lúc cho vào bao Goodwill những món áo quần chưa mặc tới, tôi cũng áy náy tội lỗi lắm, vì lúc mua thấy cũng được, mà đem về nhà thử lại thì không ưng.

Ở thành phố này, các cửa tiệm Goodwill thường có các nhân viên bán hàng “đặc biệt”. Họ là những người ăn welfare, được chính phủ giới thiệu họ vào đây, vì muốn họ vẫn phải đi làm kiếm chút tiền, rồi welfare cho phần còn lại, đủ chi phí cho sinh hoạt tối thiểu. Hoặc đó là những người từ các trung tâm cải tạo những người nghiện thuốc, nghiện rượu, họ phải đi làm những giờ “lao động công ích” cho xã hội ... Bởi vậy, tôi lại tự tha thứ cho cái tội mua sắm tùm lum của mình, an ủi rằng, thích thì cứ mua, rẻ thì cứ khuân về, mặc vài lần rồi sau này đem cho Goodwill, cũng là làm ... charity, giúp cho người khác có việc làm, đôi bên cùng có lợi, chẳng hề lãng phí chút nào.

Nấu cơm xong xuôi mọi việc, tôi vác các bao đồ cũ ra xe, thẳng tiến đến tiệm Goodwill cách nhà gần chục blocks đường.

Như thường lệ, khi tôi vừa lui xe vào cửa sau của tiệm, bước ra mở  trunk xe, có một phụ nữ trung niên, là manager của tiệm chạy ra phụ tôi khiêng các bao đồ vào nhà kho. Sau lời cám ơn, cô ấy đưa tôi tấm vé:

- Gửi cô ticket cho Bake Sale Event cuối tuần này nhé.

- Ủa, Bake Sale nhân dịp gì vậy cô?

- Oh, mấy neighbourhood quanh đây kết hợp với Sở Cảnh Sát và Sở Cứu Hỏa trong vùng, tổ chức Bake Sale để gây quỹ  giải bóng đá mùa hè cho đám trẻ con trong các xóm, cô nhớ ghé ủng hộ, tại sân trường St.Catherine trưa Chủ Nhật. Ticket này 50% off dành cho những người tặng đồ cho cửa tiệm Goodwill của chúng tôi.

- Ôi! Đã tham dự thì cần gì 50% off nữa chớ, nhưng tiếc quá cuối tuần này gia đình rôi đi thăm con gái ở Calgary, thôi cô để vé này cho người khác giùm tôi, hẹn dịp khác tôi sẽ có mặt.

Vừa goodbye cô manager tiệm Goodwill, tôi nhìn thấy khu shopping bên kia đường, có tấm bảng thật lớn của tiệm The Bay: “Clearance Closing Sale- 60-80% Off – Everything Must Go!”

Trời ơi, đã là sự thật rồi ư ? Hồi tháng trước, hai vợ chồng tôi xem tivi, tin tức cho biết, tình hình kinh tế khó khăn, nhất là sự cạnh tranh của shopping online, nên nhiều công ty bán lẻ có uy tín lâu đời tại Canada, trong đó có Hudson’s Bay đang trong nguy cơ dẹp tiệm nếu không được chính phủ giải cứu. Lúc ấy, tôi vẫn hy vọng có phép màu để The Bay tiếp tục, vì nơi đó, là kỷ niệm, là nơi shopping mà tôi yêu thích.

Nhớ khi vừa đặt chân đến Canada từ trại tỵ nạn Thailand, cái thuở đi học ăn trợ cấp chính phủ, còn nghèo, tôi và mấy người bạn, sau giờ học thường lang thang vào The Bay để ngắm nghía đồ đạc . Khu mỹ phẩm nước hoa thơm tho một mùi nhẹ nhàng cao sang, đến giờ tôi vẫn không quên mùi hương ban đầu ấy. Khu bán đồ nội thất, khu bán đồ gia dụng nhà bếp, rồi khu giày dép áo quần, nữ trang. Khu nào cũng đẹp, cũng cho chúng tôi niềm vui sáng ngời trên xứ tự do dù chỉ là “window shopping”.  

Sau này khi lập gia đình, đi làm, bớt... nghèo, thì The Bay là nơi chúng tôi thường xuyên vào mua sắm, mấy chục năm trôi qua, nơi này là một phần không thể thiếu trong ký ức của các thành viên gia đình. Mới hôm nọ trong bữa cơm sum vầy, cả nhà ai cũng nhắc đến The Bay với nỗi lòng luyến lưu, vậy mà hôm nay, giờ đây, đang chuẩn bị đóng cửa vĩnh viễn, buồn làm sao.

Tôi bèn bước qua đường, vào khu shopping của The Bay. Người ra vào nhộn nhịp, khu nào cũng đông người lựa đồ, nhất là khu quần áo. Cả một rừng áo quần tràn ngập, các bảng giá thiệt bự, big sale lần cuối.

Tôi biết, sau vài lần gần đây mang nhiều đồ đến Goodwill, tôi đã tự hứa với lòng mình, kể từ nay, tôi chẳng còn thiếu thốn gì cả, vả lại, bắt đầu “có tuổi” người ta dần dà buông bỏ những thói quen, những đam mê lãng phí tiền bạc và thời gian, sống đơn giản nhẹ nhàng, nên tôi đã đề ra quy ước, chỉ đi shopping mua sắm khi thực sự cần thiết và khi giá cả món đồ cũng như chất liệu vải vóc, kiểu dáng, màu sắc... mọi thứ phải ưng ý từ 80% trở lên thì mới mua, còn nếu lơ lửng phân vân thì sẽ là “No!”

Nhớ quy ước đó, tôi mạnh dạn tiến đến khu áo quần, cơ man hàng trăm hàng nghìn món, hì hục chọn lựa qua vòng “sơ khảo”, tôi ôm khoảng hơn chục món vào khu thử đồ để tiếp tục vòng “chung khảo” .

Vào phòng thử, lúc này tôi mới chậm rãi mặc từng cái, quay qua quay lại trước gương kỹ lưỡng vài lần, cuối cùng còn 3 món vào “chung kết”, đó là một chiếc áo khoác, một quần jeans, và cái áo đầm satin, tổng cộng là $110, quá rẻ, quá hờ .

Tôi khựng lại, nhắc mình xem lại quy ước của chính mình một lần nữa trước khi quyết định. Trước tiên là có cần thiết không ? Dĩ nhiên là không, bởi vì hôm nay tôi chỉ tính đi cho đồ Goodwill rồi đi về nhà, không hề có nhu cầu mua sắm. Tiếp theo, các món này có đủ tiêu chuẩn hài lòng 80% không? Tôi ngắm nghía từng món, cái áo khoác kiểu này, tôi có hai cái đang nằm trong closet, quần jeans ư, tôi còn đủ để mặc vài năm nữa, lúc ấy mua thêm cũng chưa muộn, áo đầm satin hả, cũng đẹp nhưng màu hơi tối tăm, họa tiết khá rối mắt, tôi cho điểm chung ba món này đúng 80% không hơn không kém, nghĩa là tôi có quyền... mua (như trong quy ước).

Tôi lại bỗng ngập ngừng, bấy lâu nay tôi chỉ hứa chớ chưa làm, hôm nay tôi phải... can đảm thực hiện lời hứa để ông xã không còn dịp than thở bằng câu hát “biết bao lần em đã hứa ...”. Tôi hít một hơi thật sâu và dài, rồi như có một sức mạnh nào đó khiến tôi mang tất cả đống quần áo ra ngoài trả lại cho nhân viên phòng thử đồ. Cô ấy nhìn tôi tiếc nuối:

- Chả lẽ không có cái nào vừa ý cô sao? Cái áo đầm satin này giá bình thường là $149 đấy, mặc đi tiệc là đẹp lắm.

Cứ tưởng thoát nạn nhưng lại gặp “cám dỗ” nữa rồi! Tôi nể lời cô nhân viên, và cũng có phần tiếc rẻ, cầm chiếc áo đầm, nhìn kỹ lại lần nữa, và may sao, lý trí vẫn còn tỉnh thức, tôi mỉm cười, đưa lại chiếc áo cho cô ấy:

- Tôi đã có chiếc áo satin khác ở nhà, cũng còn tương đối mới, cảm ơn cô!

Tôi vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa tiệm, khi ra hẳn ngoài đường, tôi thở phào nhẹ nhõm, và cảm thấy vui khi đã tiết kiệm được $110 cho ngân sách gia đình .

Lúc này tôi mới cảm thấy khát mà chai nước suối để quên trong xe. Kế bên bãi đậu xe gần tiệm Goodwill là tiệm bán nước giải khát và bánh ngọt, tôi quyết định tự thưởng cho mình một thức uống nào đó, coi như món quà dành cho tôi đã “chiến thắng chính mình” trước cơn cám dỗ của shopping.

Rồi tôi cũng bước vào xe với ly cafe sữa đá và cái bánh waffle trong tay, với giá $10, phơi phới lái xe trong nắng hè nồng nàn.

Tính ra, hôm nay tôi vẫn còn save được $100, tôi nôn nóng về nhà để khoe với chồng “thành tích” này.

Quả là một ngày vui!

Edmonton, tháng6/2025

KIM LOAN


Monday, June 30, 2025(View: 1055)
Cái chết của ông Thành “Hiện Đại” lại làm tôi nhớ lại cái thời huy hoàng của văn hóa, văn chương miền Nam, cái thời mà nữ sinh viên đi học còn cầm theo một quyển sách ‘kẹp” thư tình,
Friday, June 27, 2025(View: 833)
Khoảng tháng 4 năm 2024,người dân Việt Nam mới biết nhiều đến một nhà sư đi bộ khắp nước Việt Nam, khất thực và ăn một bữa mỗi ngày, ngủ ngồi ở nghĩa địa, nhà hoang...
Friday, June 27, 2025(View: 946)
Thác Niagara không chỉ là thắng cảnh tuyệt đẹp của thiên nhiên trong vùng giao thoa giữa hai quốc gia hùng mạnh nhất của vùng Bắc Mỹ, mà còn là nguồn cảm hứng bất tận thu hút hàng triệu du khách
Saturday, June 21, 2025(View: 1146)
Tôi đã theo dõi cuộc bộ hành của thầy Minh Tuệ từ khi ở Việt Nam đến các nước ngoài, thấy nhiều tình huống ly kỳ đã xảy ra với thầy Minh Tuệ nên tôi quyết định viết một truyện dài ghi lại
Friday, June 20, 2025(View: 1452)
Con gái bây giờ cũng đã già Bao năm lặn nhụp chốn ta bà Đốt nét tâm hương con kính lạy Đức Phật từ bi độ cho cha.
Sunday, June 8, 2025(View: 2058)
Chuyến Úc Du bắt nguồn từ lúc thầy Bát Tuấn từ Úc về Bắc Cali thăm thầy Thất Hiệp và học trò Ngô Quyền. úc đó tôi đi chơi xa không thể tháp tùng về Thung Lũng Hoa Vàng
Monday, June 2, 2025(View: 2841)
Bây giờ hai chân còn khỏe tí để tiếp tục những chuyến bay thăm con. Vài năm nữa không biết sức khỏe thế nào. Thôi thì trăm sông đổ về biển, cái gì đến sẽ đến, cứ vui những ngày ta làm - tỷ phú thời gian - tận hưởng những hạnh phúc ấm áp quanh ta.
Friday, May 30, 2025(View: 2132)
Sáng Chủ Nhật 5/25/2025 Nhóm cựu học sinh Ngô Quyền (NQ) bắc Cali đã tổ chức buổi họp mặt thường niên tại nhà hàng Ánh Hồng trong khu Lion plaza của thành phố San Jose.
Friday, May 30, 2025(View: 1383)
Xin chào mừng sự trở lại của họa sĩ nhà từ xứ Kangaroo: Hạnh Phạm với bức tranh tuyệt vời mới nhất
Thursday, May 29, 2025(View: 1461)
Memorial Day không chỉ là ngày tưởng niệm những người đã ngã xuống. Nó là một khoảnh khắc mở — cho những người còn sống, để không phải giả vờ quên,
Thursday, May 29, 2025(View: 1720)
Nam thẫn thờ chân bước lang thang như một người không hồn. Bây giờ anh chỉ còn biết trở về chu toàn công việc của mình mà Thượng cấp giao phó. Lòng cố quên đi những tình cảm do mình làm đổ vỡ
Monday, May 26, 2025(View: 1876)
“Nguy hiểm của TikTok không phải là làm bạn mất thời gian — mà là làm bạn mất nhịp với sự sống. Mà không có nhịp, thì không còn hơi thở. Mà không còn hơi thở — thì không còn bạn.”
Saturday, May 24, 2025(View: 4256)
Tôi luôn luôn kính nhớ ơn Đức Thánh Trần đã ban cho chúng tôi phước lành, may mắn ra đi được trong ngày 30/4. Và giờ đây, chúng tôi là người cao tuổi, đang vui hưởng cảnh thanh nhàn và hạnh phúc của cuối đời một người.
Friday, May 16, 2025(View: 16292)
Vào Chúa Nhật 18 tháng 5 năm 2025 tới đây, Thánh lễ nhậm chức của Đức Giáo hoàng Leo XIV sẽ khai mạc lúc 10 giờ sáng tại tòa Thánh Vatican.
Friday, May 16, 2025(View: 2917)
Chuyện lạ có thật. Ai lên Đà Lạt (Lâm Đồng), đến đồi Mộng Mơ tất sẽ thấy người ta xây hẳn một đoạn Vạn lý trường thành chừng 300m vắt vẻo uốn lượn từ đầu đồi bên này đến cuối đồi bên kia.
Friday, May 16, 2025(View: 2731)
Ông xã, bà xã để chỉ chồng hay vợ là lối nói của người miền Bắc, sau này mới du nhập vào miền Nam, có lẽ từ cuộc di cư năm 1954.
Friday, May 16, 2025(View: 3607)
Tôi tìm lại những mùi vị của phở bò chín, của nước ngọt xá xị, của miếng cơm cháy không vì thèm thuồng háo hức như thuở bé thơ mà chỉ vì tôi nghĩ đến mẹ. -
Sunday, May 11, 2025(View: 3006)
Tóm lại nếu ta dựa trên chỉ số GDP thì Lào là một quốc gia nghèo nhất trong vùng nhưng có lẽ dân Lào không biết GDP là gì nên họ sống một cách vô tư...
Sunday, May 11, 2025(View: 2359)
Ngày 6/5/2025, một tin buồn đến với người dân và cựu quân nhân miền Nam: điêu khắc gia, đại uý Nguyễn Thanh Thu, tác giả pho tượng Thương Tiếc ở nghĩa trang quân đội từ trần.
Sunday, May 11, 2025(View: 2429)
Bá gật đầu cười nhưng trong đầu cứ nghĩ Quỳnh Hà nói cho vui vậy thôi...Con trăng sau ngày rằm càng lúc càng sáng giữa bầu trời trong vắt không một gợn mây khiến dưới mặt hồ cũng có một vầng trăng đang lung linh trên mặt nước